Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.  



 

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.  

 

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.  

 

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.  

 

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.  

 

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.  

 

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.  

 

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”  

 

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.  

 

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.  

 

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.  

 

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.  

 

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.  

 

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.  

 

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.  

 

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play