Ngô Bình chờ màn đêm buông xuống hẳn, xung quanh không còn tiếng động gì, mới lặng lẽ tiến về phía vườn thuốc.
Bên ngoài vườn thuốc có xây một bức tường gạch, muốn vào trong chỉ có thể đi cửa chính. Dĩ nhiên Ngô Bình không thể đi vào bằng cửa. Anh tìm một góc, nhẹ nhàng tung người, tay bám lên tường, rồi nhảy vào.
Vừa vào trong vườn, anh đã nhìn thấy dược liệu mọc đầy trước mặt. Đôi mắt sáng lên, anh dợm bước tiến đến xem thử.
Đúng lúc này, một con chó lớn màu đen ở lao ra từ bụi cây thuốc gần đó. Nó gầm gừ đe doạ, cơ thể đã nằm sát đất, chuẩn bị tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình giật mình. Anh biết một khi chó sủa, nhất định người ta sẽ ra đây. Thế là anh lập tức đưa tay lên miệng rồi “suỵt” một tiếng, đoạn lấy một ít thịt khô từ trong nhẫn, ném cho con chó mực.
Con chó mực vốn đang rất hung dữ, nhưng vừa ngửi được mùi thơm của thịt khô, nó liền nhào đến ngấu nghiến, nào quan tâm đến Ngô Bình nữa.
Ngô Bình lau mồ hôi, chờ nó ăn hết rồi lại ném cho nó thêm một ít.
Trong lúc con chó mực đang ăn, anh đến gần ruộng thuốc, hái một chiếc lá nếm thử.
Một lát sau, anh thầm nghĩ: “Dược lực này còn tinh khiết hơn thuốc hoang dã ngoài kia, dược tính cũng phong phú hơn.
Liếc nhìn con chó mực, anh cảm thấy nó vẫn là một nỗi đe doạ, bèn đi đến trước mặt nó rồi lấy thêm đồ ăn cho nó. Anh vừa thử, vừa dùng tay chầm chậm vuốt lông nó.
Vuốt cái đầu tiên, con chó kêu gầm gừ, vuốt đến cái thứ hai thì nó không có phản ứng mạnh gì cả. Một lúc sau, con chó mực bắt đầu tận hưởng sự vuốt ve của Ngô Bình, mắt cũng híp lại.
Mười mấy phút trôi qua, Ngô Bình và con chó mực cuối cùng cũng kết thân với nhau, nó không còn hung dữ với anh nữa.
Lúc này Ngô Bình mới yên tâm hẳn. Anh đi đến một góc khuất ở ruộng thuốc, hái trộm ba cây thuốc.
Sau đó anh đi sang một góc khác để hái một loại dược liệu khác, cũng hái ba cây.
Anh hái ba cây vì số dược liệu này đến Đại Ngũ Hành Giới chỉ có thể làm thuốc chính, một cây có thể luyện chế một lò. Hái nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, hái đi quá nhiều chắc chắn sẽ bị phát giác, đến lúc ấy, con chó này sẽ thê thảm lắm.
Anh dạo một vòng vườn thuốc, những loại thuốc có thể hái đều sẽ hái vài cây. Khi anh chuẩn bị hái cây thuốc cuối cùng thì một giọng nói bỗng vọng đến từ trên đỉnh đầu: “Cậu định hái sạch vườn thuốc của ta sao?”
Ngô Bình giật thót, tức tốc cuộn mình lăn đi mười mấy mét, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết tự khi nào, một ông lão để chòm râu bạc trắng đã ngồi giữa không trung, cơ thể nửa trong suốt. Ông lão có mái tóc trắng, da dẻ hồng hào, mặc một chiếc áo màu xám trắng, cổ tay phải đeo một chuỗi hạt màu tím đỏ, tổng cộng có một trăm lẻ tám hạt. Giắt bên hông là hồ lô màu tím vàng, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.
Anh nhìn kỹ hơn, biết đây là Thần anh tu luyện cảnh giới Thần Thông!
Biết mình làm sai, anh cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thưa tiền bối, vãn bối chỉ hái ít thuốc về luyện đan, làm sao dám hái sạch thuốc ở đây ạ”.
Ông lão hừ giọng: “Ta thấy cậu còn biết tiết chế, nếu không đã ra tay đánh cậu rồi”.
Ngô Bình tháo nhẫn ra: “Xin lỗi tiền bối ạ. Tất cả thuốc đều ở trong này, vãn bối sẽ trồng lại cho tiền bối”,
Ông lão bình thản đáp: “Thôi, mỗi loại thuốc cậu chỉ hái ba cây, cứ lấy về dùng đi. Có điều trước khi đi, cậu phải chứng minh mình biết luyện đan”.