Cuối cùng, anh cũng băng qua đại điện, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Trên cửa có mười hai chiếc la bàn có thể xoay, xung quanh la bàn có chữ số và hoa văn phức tạp.  

 

Ngô Bình không cần nghiên cứu, anh dịch chuyển la bàn, đồng thời quan sát những thay đổi dưới la bàn bằng năng lực nhìn thấu vạn vật. Khi nhìn thấy sự thay đổi mà mình muốn, anh liền dừng xoay, tiếp tục xoay chiếc la bàn thứ hai.  

 

Sau khi mười hai chiếc la bàn đều xoay đến vị trí thích hợp, một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa trước mặt mở ra, để lộ một cung điện bên trong. Tuy nhiên, cung điện này nằm ở một không gian khác.  

 

Ngô Bình bước vào không gian này, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.  

 

Vừa vào trong, anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu, xương cốt khắp người đều kêu lục cục, một sức ép khủng khiếp khiến anh không thể đứng vững và ngồi phịch xuống đất.  

 

Anh dốc sức vận bí lực, dùng bùa tiên để chống cự.  



 

Nửa giờ sau, anh mới gượng đứng dậy được. Lúc này, trong đôi mắt anh ngập tràn vẻ kinh ngạc. Anh lẩm bẩm: “Lẽ nào nơi này là thời không của vũ trụ chính?  

 

Nghĩ vậy, anh bèn chầm chậm tiến về phía trước. Đi được vài bước, anh đã đứng giữa một con đường tăm tối, chỉ có mặt đất còn sáng. Anh tiếp tục men theo lối đi phát sáng ấy.  

 

Sau ba trăm bước đi, anh đã thích nghi phần nào với môi trường ở đây, bước chân cũng nhanh hơn. Sau năm trăm bước, anh cảm thấy sức mạnh của mình đã khôi phục hai, ba phần.  

 

Cuối cùng anh cũng ra khỏi con đường này. Ở lối ra có một cánh cửa khác. Bên ngoài cánh cửa là một thung lũng, hoa nở chim hót, bốn mùa như xuân. Anh vừa bước vào đã nghe tiếng chim líu lo, tiếng côn trùng kêu rin rít, cả mùi đất và hương hoa thoang thoảng.  

 

Ở thung lũng có hoa cỏ dại, còn có một ít linh dược. Những linh dược này đều không phải của Đại Ngũ Hành Giới, mà là linh dược của vũ trụ chính!  

 

Ngô Bình khịt mũi rồi vội vàng tiến về phía trước. Nhưng vì đi quá vội, anh đã bổ nhào xuống đất rồi ngã vào một bụi cỏ. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, một ai đó cất lời: “Sư huynh, vừa nãy hình như ở đây có tiếng động”.  

 

Ngô Bình thấy hai người này đang tìm kiếm khắp nơi. Nhưng anh đã nép mình vào sâu trong bụi cỏ, hai người họ không thể phát hiện.  

 

“Chắc là con gì đó gây ra tiếng động thôi. Mau về dọn cỏ ở vườn thuốc đi, nếu không lại bị sư huynh mắng đấy”.  

 

“Vườn thuốc?”, đảo mắt một vòng, anh chậm rãi ngẩng đầu quan sát.  

 

Anh thấy một nam một nữ trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh và đã đi khá xa. Nơi mà họ đang đến là một vườn thuốc không quá rộng.  

 

Ngô Bình cảm nhận được hai cô cậu này đều là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nhưng khí tức mạnh hơn hẳn cô nàng ở bên ngoài.  

 

Anh nằm sấp trong bụi cỏ, không dám ló ra, chờ họ đi xa hẳn rồi mới khom người tìm linh dược trong thung lũng.  

 

Đi được mấy chục mét, anh cúi người quan sát một cây linh dược lá tròn màu xanh lam, trên lá có bảy đốm.  

 

Anh hái một chiếc lá nhỏ, bỏ vào miệng rồi cảm nhận dược lực. Ngay lập tức, dược lực khủng khiếp tràn vào cơ thể anh. Suýt nữa anh đã hét lên, phải nghiến răng chịu đựng.  

 

Vài phút sau, dược lực mất dần, anh vội dùng đoản đao đào cây thuốc lên rồi đặt nó vào nhẫn chứa đồ.  

 

“Thuốc tốt thật. Xem ra, hái bừa một cây thuốc ở vũ trụ chính cũng là dược liệu quý hiếm ở Ngũ Hành Giới rồi!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play