Diệp Thành Quân ngẩn ra ở trên cao, không biết Ngô Bình đã đi đâu.
Trong lúc ông ta đang nghi hoặc thì chợt thấy phần cổ trống trải, sau đó ông ta đã nhìn thấy lưng mình, tầm nhìn cũng kéo gần với cơ thể.
Một cái đầu rơi từ trên cao xuống, sau đó đến thi thể của Diệp Thành Quân rơi theo. Tận khi chết rồi, ông ta cũng không rõ vì sao mình chết! Phải biết rằng ông ta đã là cường giả tầng thứ mười Bí cảnh, nắm giữ rất nhiều tài năng mà vẫn không có cơ hội thi triển khi đối diện với Ngô Bình.
Các quả cầu lửa liên tục rơi xuống, khiến cả viện chìm trong biển lửa. Còn Ngô Bình không biết đã đi đâu.
Anh phóng thần niệm ra để lục tìm đồ của nhà họ Diệp, nếu anh đã ra ta thì phải luyện triệt để, vơ vét sạch nhà họ, khiến họ không thể trở mình được nữa.
Cuối cùng, anh đã tìm thấy một lò luyện đan chất lượng khá tốt trong một phòng luyện đan, ít cũng tốt hơn lò luyện của nhà họ Quý, vì nó thuộc cấp thượng phẩm rồi.
Anh còn tìm thấy rất nhiều linh dược quý trong kho thuốc của nhà họ Diệp, anh lấy mấy cái túi lớn rồi nhét hết dược diệu vào, sau đó khiêng cả lò luyện đi cùng.
Sau khi mang các thứ về nhà họ Quý, anh quay lại nhà họ Diệp để bắt mấy quản gia nhà họ, gặng hỏi nơi cất tiền, sau đó đi làm thêm quả nữa. Tiện thể, anh còn đập vỡ hết các lò luyện đan còn lại của nhà họ Diệp.
Khi mặt trời lên cao, nhà họ Diệp đã cháy lớn, tất cả vật quý cũng tiêu tan. Đương nhiên, Ngô Bình cũng đã lấy đi không ít đồ.
Người nhà họ Diệp gào khóc, nhưng không thể cứu vãn được gì, đành nhìn cả gia tộc bị chôn vùi.
Trả thù cho ông cụ Quý xong, người nhà họ Lý đã mang theo của cải rồi cùng Ngô Bình đến thành Đại Vũ.
Sau khi rời khỏi thành, Ngô Bình đã thi triển thuật độn thổ, bọn họ nhanh chóng tới gần thành Đại Vũ rồi đi vào trong thành.
Bố con Thanh Quan đã tới tìm anh họ của ông cụ Quý, người đó cũng khá có thế lực ở thành này nên đã nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho họ và ngỏ ý sẽ chăm sóc cho họ.
Anh họ của ông cụ Quý trông không già lắm, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy để đầu trọc, mặc đồ màu đen, gương mặt khá uy nghiêm. Người này họ Phùng, tên là Phùng Tuấn Bảo.
Phùng Tuấn Bảo thu xếp cho người nhà họ Quý xong thì chuẩn bị một căn nhà để nhóm củ Ngô Bình ở.
Sau đó, ông ấy đã mời anh đến nhà mình rồi nhiệt tình tiếp đón: “Không ngờ em họ của tôi lại bị người ta giết như vậy, may mà có tiên sinh đã ra tay trả thù giúp”.
Ngô Bình: “Tôi đã hứa với ông cụ Quý là đưa người nhà của ông ấy đến thành Đại Vũ, sau này phiền ông để mắt tới họ”.
Phùng Tuấn Bảo: “Đương nhiên rồi”.
Hai người trò chn một lát rồi nói vào chuyện chính, Phùng Tuấn Bảo: “Lần trước, đan dược mà em họ tôi nhờ tôi đấu giá là của tiên sinh ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, lần này tôi đến đây cũng để bàn chuyện hợp tác”.
Phùng Tuấn Bảo vội hỏi: “Tiên sinh đang có bao nhiêu đan dược?”
Ngô Bình: “Mấy chục viên”.