Cậu thiếu niên sáng mắt lên hỏi: “Tiên sinh, anh thành công rồi ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Cấp bốn thượng phẩm”.
Cậu thiếu niên hít vào một hơi lạnh: “Cấp bốn, còn cực phẩm?”
Cậu thiếu niên này tên là Thanh Quan, Ngô Bình cười nói: “Thanh Quan, sao mà cậu ngạc nhiên thế!”
Thanh Quan hào hứng nói: “Tiên sinh, anh có biết đan dược mà thầy luyện đan giỏi nhất của nhà họ Diệp luyện chế ra ở cấp nào không?”
Ngô Bình: “Không”.
Thanh Quan: “Tôi nghe nói đan dược mà chủ nhà ấy tâm đắc nhất cũng chỉ là cấp bốn hạ phẩm thôi! Viên đan dược tốt nhất mà ông ta luyện chế cũng chỉ là thượng phẩm! Điều này có nghĩa là trình luyện đan của tiên sinh đã hơn gia chủ nhà họ Diệp rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tại sao lại so tôi với ông ta? Ông ta chỉ là một thầy luyện đan cấp bốn, hơn nữa còn khó mà tiến bộ tiếp được”.
Nghe thấy thế, Thanh Quan ngẩn ra rồi nói: “Thế tiên sinh định làm thầy luyện đan cấp mấy?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là người giỏi nhất trong thiên hạ rồi”.
Thanh Quan chấn động nói: “Tiên sinh giỏi quá!”
Ngô Bình: “Cậu hãy về nghiền ngẫm những kiến thức tôi vừa dạy, giờ đi nghỉ đi!”
“Vâng”, Thanh Quan khom người rồi lui ra ngoài.
Thanh Quan vừa rời khỏi rừng trúc đã bị quản gia gọi tới: “Tiểu thiếu gia, lão gia gọi cậu đấy”.
Thanh Quan đến viện của ông cụ Quý, ông ấy vội vàng hỏi: “Thanh Quan, tiên sinh luyện đan chưa?”
Thanh Quan gật đầu, sau đó đầy kính nể nói: “Ông ơi, trình luyện đan của tiên sinh khéo còn hơn gia chủ nhà họ Diệp”.
Ông cụ Quý chấn động nói: “Thanh Quan, chuyện này con không được nói với người ngoài, đến bố con cũng không được kể, chúng ta phải giữ bí mật cho tiên sinh”.
Thanh Quan cảm thấy hơi lạ nên hỏi: “Ông ơi, tại sao không được kể cho người khác ạ, đây là chuyện vui mà”.
Ông cụ Quý đã sống lên lão nên cực hiểu lòng người: “Con nghĩ đi, nếu nhà họ Diệp biết ở đây có một thầy luyện đan tài ba thì họ sẽ làm gì?”
Thanh Quan ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc chắn họ sẽ đến tìm rồi đòi tỉ thí trình luyện đan”.
Ông cụ Quý cười lạnh: “Tỉ thí cái con khỉ! Nếu ta mà là nhà họ Diệp thì ta sẽ có hai sự lựa chọn, một là bắt người kia trở thành thành viên của nhà họ Diệp, nhưng chuyện này khó mà làm được. Thứ hai, ta sẽ đuổi thầy luyện đan đó đi hoặc là giết luôn, không thể để người đó làm ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Diệp”.
Thanh Quan sững người: “Nhà họ Diệp sẽ làm vậy ạ? Họ thật nhỏ nhen!”
Ông cụ Quý đập vào đầu cháu mình rồi hỏi: “Tiên sinh dạy con luyện đan rồi à?”
Thanh Quan gật đầu: “Vâng, tiên sinh dạy hay lắm, con nghe xong là hiểu ngay. Tiên sinh bảo hai hôm nữa sẽ đích thân dạy con luyện đan”.