Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng: "Cũng có chút bản lĩnh, tôi đi chuyến này cũng không uổng công!"
Ngô Bình rút ra một thanh đao dài và nhảy lên không trung, hàng vạn đao quang xung quanh anh lóe lên, chém về phía đối thủ.
Chiêu thức này là một bí kỹ cấp Huyền tên là Nộ Chiến Bát Phương do anh sáng tạo ra.
Với một âm thanh mỏng nhẹ, chiếc ô màu đỏ bị đao khí cắt thành từng mảnh. Tiên nữ ô đỏ cũng lùi lại hàng chục mét trong nháy mắt và đáp xuống cổng chùa.
Cú đánh của Ngô Bình không khiến đối thủ bị thương nhưng cũng đủ cảnh cáo.
"Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô", anh nói.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ như đứng trong sương mù, mưa không thể đến gần cơ thể cô ta, khi đến gần thì hóa thành hơi nước.
"Những thứ trong quan tài này rất quan trọng đối với một số người và anh không thể mang chúng theo bên mình", cô ta nói.
Ngô Bình: "Đó là chuyện của tôi".
Tiên nữ ô đỏ nói: "Cho dù giờ tôi rời đi nhưng sau này sẽ có càng nhiều sát thủ mạnh mẽ tìm đến, đến lúc đó anh nhất định phải chết".
Ngô Bình: "Tôi có chết hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô còn ở lại nói nhảm, người chết chắc chắn sẽ là cô".
Người phụ nữ nhíu mày, nói: "Tôi không cam lòng, thức vừa rồi của anh tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể làm tôi bị thương".
Ngô Bình: "Vậy thử lại đi".
Trường đao trong tay anh vung lên, sát khí nhàn nhạt hiện ra, khóa chặt người phụ nữ ở phía xa.
Người phụ nữ thở dài, nói: "Có người chi một triệu tiền Linh để tôi ra tay, xem ra số tiền này kiếm được không dễ dàng rồi".
Ngô Bình sửng sốt: "Một triệu tiền Linh?"
Người phụ nữ: "Có những thế lực còn sẵn sàng ra giá cao hơn thế cho chiếc quan tài này".
Ngô Bình: "Trong quan tài có cái gì?"
Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái: "Anh không biết?"
Ngô Bình: "Tôi mà biết còn cần hỏi cô sao?"
Người phụ nữ cười nói: "Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh muốn biết thì tự mình mở ra". Nói xong, cô ta đột nhiên nhảy lên không trung rồi bay xuống núi.
Các tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, nữ tướng cướp số một đã biến mất!
Ngô Bình hỏi tiêu sư già: "Đối phương vì sao phải đợi đến bây giờ mới động thủ?"
Tiêu sư già: "Lão đại, cậu có phát hiện không? Thời gian càng trôi qua, cái quan tài vàng này tựa hồ càng lúc càng nhẹ".
Ngô Bình giật mình: "Càng ngày càng nhẹ?"