Đôi nam nữ ban nãy sợ tới mức tái nhợt mặt, vội vàng trốn vào sau pho tượng.  

 

Ngô Bình nháy mắt với hai tiêu đầu, hai tiêu đầu cao lớn lập tức chặn ở cửa, lạnh lùng nói: "Có người ở đây rồi, không phận sự miễn vào!"  

 

Mấy người này không dám xông vào, liền quay về nói với thủ lĩnh của mình. Không lâu sau, thủ lĩnh của đám người đi tới, chắp tay nói: "Các huynh đệ tiêu sư, xin hỏi mọi người có thấy một nam một nữ đến đây không?"  

 

Tiêu sư già thấy Ngô Bình không muốn khai ra hai người kia liền nói: "Ban nãy bọn họ định vào trú mưa nhưng chúng tôi đã đuổi họ đi. Có vẻ họ đi vào điện nhỏ phía sau".  

 

Người đàn ông liếc nhìn vào trong chính điện, đương nhiên là muốn đi vào tìm kiếm nhưng cũng biết người của tiêu cục không dễ chọc giận. Cho nên, cuối cùng đành lui ra ngoài, tìm kiếm ở các đại điện khác.  

 

Sau khi tìm kiếm xung quanh, họ không tìm thấy gì. Cuối cùng, họ quay lại chính điện, thủ lĩnh của đám người kia nói: "Người anh em, chúng tôi dầm mưa lâu lắm rồi, có thể cho chúng tôi vào trong nghỉ ngơi được không?"  



 

Tiêu sư già đáp: "Thành thực xin lỗi, có nhiều vật có giá trị được cất giữ trong chính điện nên những người không phận sự không được phép vào. Mọi người nên đến các điện khác để tránh mưa".  

 

Trong chùa có nhiều hơn một đại điện, người kia tìm không ra lý do chính đáng để vào chính điện nên đành phải từ bỏ, dẫn người đến một điện khác cách đó không xa.  

 

Đúng lúc này, ngoài cửa chùa xuất hiện một chiếc ô màu đỏ dần dần tới gần. Dưới chiếc ô đỏ, một người phụ nữ mặc đồ đỏ chậm rãi bước đi.

Nhìn thấy chiếc ô màu đỏ tươi, sắc mặt tiêu sư già lập tức thay đổi. Ông ấy có vẻ rất lo lắng, run giọng nói: "Ngô tiêu đầu, người đang đi tới chính là 'tiên nữ ô đỏ', nữ tướng cướp đứng đầu trong mười tên cướp nguy hiểm nhất!"  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Tiên nữ ô đỏ?” anh không khỏi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào cô gái mới đến.  

 

Chiếc ô màu đỏ ngày càng gần hơn cho đến khi nó dừng lại trước chính điện.  

 

Ngô Bình yêu cầu các tiêu sư rút lui và đích thân ra gặp kẻ thù.  

 

Cuối cùng, người phụ nữ cầm ô đỏ đứng ngoài ngưỡng cửa chính điện. Cô ta khẽ nâng ô lên, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Cô gái này còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, ngoài trời mưa rất to nhưng quần áo của cô ta không hề bị ướt.  

 

"Công tử, tôi có thể đi vào nhóm lửa sưởi ấm chút không?"  

 

Ngô Bình có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của người phụ nữ này, vì vậy anh nói thẳng thừng: "Không".  

 

Cô gái khẽ thở dài: “Vậy công tử nỡ lòng nào để cho tiện nữ phơi mưa ngoài trời?”  

 

Ngô Bình: “Đừng giả bộ nữa, muốn đánh thì đánh, không thì bỏ đi".  

 

Người phụ nữ mím môi cười, xoay chiếc ô trong tay, hàng trăm mũi kim bay ra, mục tiêu là Ngô Bình và các tiêu sư.  

 

Ngô Bình đã chuẩn bị từ lâu. Anh dậm chân, ngoài cửa một trận cuồng phong thổi tới, thổi bay tất cả kim. Đồng thời, anh bước tới vươn tay giật lấy chiếc ô trong tay người phụ nữ.  

 

Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ, bay giật lại phía sau như một chiếc lông vũ và nhắm mũi ô vào anh.  

 

Ngay lập tức, hàng trăm chiếc kim bay được bắn ra từ đầu chiếc ô, chúng nặng hơn và nhanh hơn.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play