Đại tiêu sư kia gật đầu: “Hắn từng giết một vương gia đương triều”.
Ngô Bình nghe xong thì lắc đầu: “Vương gia nào dễ bị giết thế? Khả năng cao là có người có địa vị cao hơn vị vương gia ấy thuê tên này giết thôi”.
Kim Đao Khách cười nói: “Cậu rất thông minh, nhưng tiếc là người thông minh hay chết sớm lắm”.
Ngô Bình chợt nghĩ ra điều gì đó nên hỏi: “Nếu đã là tội phạm thì kiểu gì cũng có treo thưởng nhỉ?”
Đại tiêu sư: “Vâng, quan phủ treo thưởng 10 triệu lượng, nếu bắt được hắn thì sẽ được 20 triệu lạng vàng”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Thế tôi sẽ chém đầu hắn cho anh mang về đưa tổng tiêu đầu đi nhận thưởng nhé”.
Dứt lời, anh bay vút lên cao rồi dùng đao chiến đấu với Kim Đao Khách kia. Ngô Bình nhanh chóng thi triển bí kỹ mới học, lập rức có cả trăm ảo ảnh thanh đao xuất hiện quanh người anh. Kim Đao Khách kia chỉ biết trố mắt ra nhìn với vẻ sợ hãi.
Vù!
Hai eben va chạm, Kim Đao Khách đã trúng nhiều vết chém, trong đó có một nhát đao chém trúng cổ hắn.
Đầu Kim Đao Khách rơi xuống đất, song hắn vẫn kịp nói thêm một câu: “Đao pháp nhanh quá!”
Các tiêu sư hoan hôn, đại tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, đao pháp của cậu nhanh quá. Kim Đao Khách này ở tầng thứ bảy Bí cảnh rồi đấy, thế mà cũng không có cơ hội phản kháng”.
Thật ra, trong lúc ra tay thì Ngô Bình cũng cảm nhận được trên người Kim Đao Khách có hai loại bí lực, nhưng đều là cấp trung. Trong lúc không kịp phòng bị, hắn đã bị anh hạ gục.
Anh nhặt đầu hắn lên, xử lý qua rồi ném cho đại tiêu sư kia rồi nói: “Tối nay anh hãy nhanh chóng mang cái này về tổng tiêu cục, nếu có ai định cướp gì cứ giơ cái đầu ra cho họ nhìn”.
Đại tiêu sư kia cười nói: “Vâng, lãnh thưởng xong thì chúng ta cũng đền bù được một nửa chuyến hàng bị mất lúc trước rồi”.
Đại tiêu sư ấy đi rồi, Ngô Bình lại rơi vào trầm tư. Tuy chuyến hàng này không được giữ bí mật, nhưng có người tới cướp hàng sớm thế này thì xem ra đoạn đường sau sẽ không thể yên bình.
Anh biết rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì, vì thế đã tu luyện nhiều bí kỹ hơn, ngoài ra còn bắt dầu tu luyện bí kỹ cấp huyền và thần.
Sáng ngày hôm sau, anh vừa hay luyện thành thêm một bí kỹ cấp huyền. Bí kỹ này có uy lực mạnh hơn trước rất nhiều, anh đặt tên nó là Cửu Tàng Sát Sinh Thuật, nhưng đây là bí kỹ giết chóc.
Khi mặt trời lên cao, mọi người đã ăn uống xong rồi lên đường tiếp. Ngô Bình cưỡi ngựa rồi thong dong đi trước, anh nhắm hờ mắt như đang nghỉ ngơi, chứ thật ra vẫn đang tu luyện bí kỹ.
Cứ thế, họ đã đi thêm bảy ngày. Anh đã tu luyện được 13 loại bí kỹ, trong đó gồm một bí kỹ cấp thần có tên là Thanh Phong 12 Sát.
Khi thi triển bí kỹ này thì cơ thể sẽ biến thành cơn gió khiến kẻ địch không thể phát giác. Hơn nữa, bí kỹ này có 12 loại kỹ xảo giết người nên cực kỳ khó phòng bị.
Nhưng bí kỹ này quá mạnh nên Ngô Bình không thể liên tục thi triển được, vì với thể chất hiện giờ, anh chỉ thi triển được một lần thôi.
Bây giờ, nhóm của anh đã đến biên giới của Đại Tề, nếu đi tiếp về phía Tây thì sẽ tới một vùng đất hoang có địa hình hiểm trở, người sống thưa thớt, không có một quốc gia nào quản lý nơi này. Vì thế có rất nhiều tội phạm lưu vong đến đây. Ví dụ như có năm trong số 20 nhóm cướp mang tầm quốc gia ở đây.
“Các anh em, chúng ta sắp gặp các tên cướp mạnh hơn rồi, mọi người tập trung vào!”, Ngô Bình hô lên.
Bây giờ, mọi người đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên nói: “Có tiêu đầu Ngô ở đây, bọn cướp có mạnh đến mấy cũng đi chầu diêm vương thôi”.
Trong các tiêu sư, có một người có tu vi không cao, tuổi tác đã lớn, nhưng vì có kinh nghiệm nên vẫn được Ngô Bình chọn.