Chương 513
Ngô Bình: “Biến hết đi!”
Đám đó như được đại xá, vội vàng chạy mất dép.
Loáng cái, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, ông bà ngoại của Ngô Bình nhanh chóng lấy hoa quả ra biếu cho nhóm Chu Nhược Tuyết.
Ngô Bình mời họ ngồi rồi cười nói: “Cảnh sát Chu, phiền cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết cười xoà: “Tôi có điều muốn hỏi lãnh đạo Ngô, anh là cao thủ cơ mà, sao lại sợ mấy tên đó?”
Ngô Bình cười nói: “Chính vì tôi biết võ nên mới không ra tay với họ, nếu tôi ra tay thì họ không chết cũng bị thương nặng, như thế là phạm pháp mà!”
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Có lý, tôi nghe thầy Hà bảo anh có thân phận không đơn giản, chuyện em gái anh mất tích lần trước đã làm kinh động tới cả thị trưởng thành phố và chủ tịch tỉnh”.
Ngô Bình xua tay: “Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, tôi thì có thân phận gì chứ, chỉ là một người dân bình thường thôi”.
Chu Nhược Tuyết chẹp miệng: “Giám sát cấp hai mà là người bình thường à?”
Ngô Bình ngây ra: “Cô biết rồi ư?”
Chu Nhược Tuyết: “Thầy Hà kể cho tôi nghe đấy, thầy có bạn ở bộ Công An nên thầy biết rõ thân phận của anh rồi”.
Dứt lời, cô ấy còn khoa trương đến mức đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Chu Nhược Tuyết chào thủ trưởng ạ!”
Ngô Bình phì cười: “Chu Nhược Tuyết, cô có thôi đi không”.
Chu Nhược Tuyết cũng phụt cười nói: “Sếp Ngô, anh giấu kỹ thật đấy. Giám sát cấp hai cơ mà, thế là ngang với chủ tịch thành phố đấy”.
Các cảnh sát gần đó nghe thấy thế thì ngẩn ra, người thanh niên này là giám sát cấp hai, thế chẳng ngang với trưởng cơ quan an ninh chính trị rồi còn gì?
Bọn họ lập tức ngồi thẳng người, không dám thở mạnh và rất căng thẳng.
Ngô Bình: “Hư danh thôi, chứ có quyền thế gì đâu, không đáng nhắc đến”.
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Sếp Ngô yên tâm, tôi sẽ không nhờ vả gì anh đâu”.
Chu Nhược Tuyết như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp: “À, tôi có việc muốn xin anh”.
Ngô Bình: “Hả? Việc gì thế?”
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Tôi có một người bạn ở đội truy bắt tội phạm ma tuý, anh cũng biết rồi đấy, công việc của họ rất nguy hiểm. Hôm qua, trong lúc đuổi theo tội phạm, người bạn ấy của tôi đã bị tên đó đá cho một cú. Ai ngờ uy lực của cú đá đó quá mạnh nên giờ anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, bụng đau mà các bác sĩ không biết làm thế nào, đành cho anh ấy uống thuốc giảm đau”.
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay: “Được, để tôi đi xem sao”.
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tối nay tôi sẽ mời anh đi ăn nhé!”
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đã đi đến bệnh việc Nhân Dân của huyện. Trong một phòng bệnh cao cấp thoáng vang lên tiếng kêu đau đớn đầy kìm nén. Ngô Bình mở cửa ra thì nhìn thấy hoa tươi cùng trái cây chất chín nửa phòng.