Chương 512

Ngô Bình lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đưa anh tiền”.

Trương Khải Thành quắc mắt: “Không đưa? Có tin giờ tao cho người đánh mày một trận nên thân không?”

“Tôi không tin”, Ngô Bình nhìn anh ta, cố tình khiêu khích.

Trương Khải Thành bắt đầu chột dạ, vốn anh ta đưa người tới chỉ để dọa dẫm chứ không dám đánh người thật. Dù gì đây cũng là xã hội pháp quyền, đánh người sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Ngô Bình: “Không dám ra tay sao? Vậy mời các người ra ngoài cho”.

Trương Khải Thành nghiến răng, chỉ mặt Ngô Bình quát: “Được! Tao không đánh mày, có điều nhà tao thế chấp rồi, giờ không có chỗ ở, sau này tao sẽ ở nhà mày”.

“Ăn vạ sao?”, Ngô Bình cau mày: “Tôi nói lần cuối cùng, đây là nhà tôi, mời các anh ra ngoài”.

Trương Khải Thành cười lạnh, nói với mấy tay côn đồ kia: “Các anh em, mọi người cứ ở lại. Sau này đây chính là nhà của chúng ta”.

Mấy tay côn đồ kia lập tức di chuyển bàn ghế, lấy ra bộ bài tú lơ khơ ngồi thản nhiên chơi giữa sân nhà.

Ngô Bình bảo ông bà ngoại đi vào trong nhà, sau đó gọi cho Chu Nhược Tuyết.

“Cảnh sát Chu, có người xâm nhập nhà tôi trái phép, lại còn uy hiếp tôi đòi tiền. Cô có thể dẫn người tới đây một chuyến được không?”

Chu Nhược Tuyết nghe xong lập tức đáp: “Được, tôi lập tức cử người tới!”

Hai bố con Trương Lập Quân nghe được nội dung cuộc điện thoại nhưng tỏ ra chẳng quan tâm, cho rằng Ngô Bình chỉ đang dọa dẫm mà thôi.

Thế nhưng, hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lúc này đám người kia không ngồi yên được nữa, Trương Khải Thành nhảy lên, giận dữ nói: “Thằng kia, mày dám báo cảnh sát thật sao!”

Ngô Bình mở cửa, Chu Nhược Tuyết đi vào nhà, cô nói: “Ngô Bình, lâu quá không gặp anh!”

Có ba người cảnh sát đi theo sau Chu Nhược Tuyết, họ đều còn trẻ tuổi.

Ngô Bình: “Cảnh sát Chu, những người này tự ý xông vào nhà ông ngoại tôi rồi uy hiếp tôi và bắt ông tôi cho họ mượn tiền”.

Chu Nhược Tuyết lạnh mặt nhìn chằm chằm vào nhóm Trương Lập Quân: “Các người giỏi quá nhỉ, có biết tự ý xông vào nhà người khác sẽ bị phạt hình sự thế nào không?”

Trương Lập hoảng mang rồi vội nói: “Cô cảnh sát, cô đừng nghe nó nói linh tinh, chúng tôi đâu có tự ý xông vào nhà dân, là đến thăm người thân mà”.

Ngô Bình lấy điện thoại ra: “Tôi đã ghi âm lại rồi”.

Chu Nhược Tuyết cầm lấy điện thoại rồi nghe đoạn ghi âm ấy, sau đó cô ấy dựng lông mày lên quát: “Giải về đồn hết cho tôi”.

Ba người cảnh sát kia tiến lên bắt nhóm Trương Lập Quân và Trương Khải Thần về thẩm vấn. Trương Khải Thần nói: “Sao các người lại bắt tôi? Tôi không trộm không cướp, tôi sẽ kiện các người…”

Nhưng nhóm cảnh sát hoàn toàn phớt anh ta, sau đó còng tay cả đám rồi đưa lên xe. Những người còn lại thì cúi đầu xuống, không dám ho he gì.

Chu Nhược Tuyết cười lạnh nói: “Các người là xã hội đen hả?”

Bọn họ vội lắc đầu chối: “Không không, cô cảnh sát, chúng tôi chỉ đứng về phe Trương Khải Thần thôi, chứ chưa làm gì cả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play