Cừu Quang Thái: “Giáo chủ, mặc dù Ngô Bình có công khá lớn nhưng phần thưởng của bà cũng lớn quá rồi, dễ khiến mọi người bất mãn”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nói: “Ai dám bất mãn? Nếu ai bất mãn thì cứ so vài chiêu với cao thủ của Kim Long Môn đi”.  

 

Ngô Bình cũng không từ chối, cười nói: “Đệ tử cảm ơn giáo chủ”.  

 

Trương Cổ Nguyệt mỉm cười nhìn Bích Đào và Như Tuyết hỏi: “Cậu có hài lòng không?”  

 

Ngô Bình: “Đệ tử vô cùng hài lòng”.  

 

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Còn nữa, đợi sau khi Thượng Quan Băng Lan về, cậu cưới nó làm vợ”.  

 



Ngô Bình ngạc nhiên: “Cưới cô ấy?”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Thượng Quan Băng Lan là người xinh đẹp nhất của giáo phái chúng ta, cậu không  động lòng sao?”  

 

Ngô Bình: “Nhưng…”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Không có nhưng gì cả, cậu có biết tại sao Tiêu Phá Thiên lại muốn bắt nó đi không? Vì Thượng Quan Băng Lan có “thể chất trời chọn” đấy”.  

 

Không đợi Ngô Bình hỏi, ông ấy đã giải thích: “Thể chất trời chọn là thể chất đạt được từ người khác. Nếu nó muốn, nó có thể cường hóa tư chất của người đàn ông đầu tiên của mình, thậm chí tăng cường vận mệnh của người đó. Đây là lần đầu tiên vũ trụ Minh Cổ có thể chất trời chọn đấy”.  

 

Ngô Bình: “Phải trong trường hợp cô ấy sẵn lòng thì thể chất trời chọn mới có thể có tác dụng?”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Ừ, đúng vậy. Thế nên dù Tiêu Phá Thiên có bắt Thượng Quan Băng Lan đi, hắn cũng không dám vô lễ với nó, ngược lại còn phải lấy lòng nó. Ngô Bình, cậu có thể chiếm được trái tim của nó hay không thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu”.  

 

Ngô Bình: “Đệ tử sẽ cố gắng hết sức”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Được rồi, thanh niên mấy đứa nói chuyện đi, bọn ta không làm phiền nữa”.  

 

Tiễn mấy người Trương Cổ Nguyệt đi, các đệ tử ưu tú càng thêm kính phục Ngô Bình, đều lần lượt bước đến mời rượu, muốn làm cho quan hệ thêm thân thiết.  

 

Sau khi đại hội Tinh Anh kết thúc, Ngô Bình về đến đỉnh Cô Tú tiếp tục viết kinh sách.  

 

Viết đến tối, anh mới ra ngoài nghỉ ngơi chốc lát, Ngọc Tiên Kiều được Vân Thường dẫn đến.  

 

“Thưa công tử, cô Ngọc muốn về nhà”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cô Ngọc, nhà họ Đà đã bị tiêu diệt, cô có thể yên tâm về được rồi”.  

 

Ngọc Tiên Kiều cười nói: “Cảm ơn công tử đã nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, cả đời này Tiêu Kiều cũng sẽ không quên ơn này”.  

 

Ngô Bình nói với Vân Thường: “Đem cho cô Ngọc vài tinh tệ làm lộ phí”.  

 

“Vâng thưa cậu”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play