Đệ tử tinh anh nôn ra máu lớn tiếng, run run nói: “Đại sư huynh, tiểu đệ đáng chết, tiểu đệ không biết huynh đã là đệ tử số một, nếu không, chắc chắn sẽ không dám bất kính với huynh như vậy”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Không đánh không quen biết, đều là chuyện nhỏ cả, tôi sẽ không để bụng đâu”.
Hoắc Đình luôn kính sợ các cao thủ, bây giờ hắn biết sự cách biệt của hai bên thì điều chỉnh lại thái độ ngay, xác định rõ vị trí của mình, hắn lập tức nói: “Đại sư huynh, chúng tôi vẫn luôn thiếu một lãnh đạo giống như anh, sự xuất hiện của đại sư huynh là may mắn của các tiểu đệ”.
Ngô Bình nói: “Mặc dù tôi biết anh đang nói lời khách sáo nhưng anh nói đúng, sự xuất hiện của tôi có lợi cho các anh”.
Hoắc Đình: “Tiểu đệ không hề nghi ngờ về chuyện này, đại sư huynh, mời anh ngồi”.
Ngô Bình ngồi lên vị trí tốt nhất, Hoắc Đình thì ngồi bên trái anh, dáng vẻ lắng nghe rất chăm chú.
Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh tám đệ tử tinh anh, cười, nói: “Các anh không hổ danh đều là tinh anh của Huyền Minh giáo, tu vi đều rất khá, tư chất cũng rất tốt”.
“Không dám nhận. Tư chất của chúng tôi so với đại sư huynh như hạt ánh sáng so với mặt trời trên cao, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm”.
Đám đệ tử tinh anh đó thi nhau nịnh bợ, Ngô Bình nghe xong thì phất tay: “Trước khi tôi đến, có phải các anh đang bàn bạc làm sao để làm khó tôi không?”
Anh vừa thốt ra thì tất cả đều im lặng.
Cuối cùng, Hoắc Đình đã phá tan bầu không khí, hắn thở dài: “Bởi vậy mới nói chúng tôi có mắt không tròng. Không ngờ lại dám bất kính với đại sư huynh, thật đáng bị phạt. Đại sư huynh, anh phạt chúng tôi sao cũng được, chúng tôi chấp nhận hết”.
Ngô Bình cười, nói: “Không cần phải phạt nữa, nói về Gia Cát của các anh xem thử trước đi”.
Hoắc Đình bối rối, nói: “Đại sư huynh, thật ra ý này là của tôi, trước đó chúng tôi định sau khi anh đến sẽ nói lời khiêu khích, để anh đối phó với Tiêu Phá Thiên của Kim Long Môn”.
Ngô Bình: “Ồ, Tiêu Phá Thiên? Hắn là người thế nào?”
Hoắc Đình: “Địa vị của Tiêu Phá Thiên ở Kim Long Môn chắc cũng tương đương với đại sư huynh, cũng là đệ tử giỏi nhất những năm gần đây. Nghe nói bây giờ hắn đã là Thần Thông tầng bảy, xếp thứ ba trong số đệ tử tinh anh ở Kim Long Môn.
Ngô Bình: “Thần Thông tầng bảy? Tu vi đâu có thấp. Lý do các anh khích tôi ra tay là gì?”
Hoắc Đình: “Đại sư huynh, anh có biết đệ nhất mỹ nhân của Huyền Minh giáo chúng ta không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Chưa nghe nói”.
Hoắc Đình lại thở dài: “Đó là vì nửa năm trước, đệ nhất mỹ nhân Thượng Quan Băng Lan bị hắn bắt cóc, nhốt trong Kim Long Môn”.
Ngô Bình chau mày: “Sao Kim Long Môn dám bắt cóc đệ tử của Huyền Minh giáo chúng ta?”
Hoắc Đình: “Vì Kim Long Môn mạnh hơn chúng ta, mặc dù chúng ta biết chuyện này nhưng cũng chỉ đành bó tay”.