Ngô Bình cười khẩy: “Người nhà của trưởng lão chấp pháp làm thế là cố tình phạm pháp rồi, Tiểu Mi, chúng ta lại đến chỗ đó, để anh xem họ ăn gan hùm hay sao mà dám động đến người phụ nữ của anh”.
Vân Thường thấy Ngô Bình nóng nảy thì nói: “Em thấy mọi chuyện ổn rồi mà”.
Ngô Bình: “Ổn sao được, đi thôi”.
Vân Thường đành chịu: “Đà Điên này là họ hàng của vợ giáo chủ, hình như là em họ của vợ giáo chủ”.
Ngô Bình cau mày: “Có họ với giáo chủ cơ à?”
Vân Thường gật đầu: “Vì thế chuyện này mới khó giải quyết”.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Anh phải dạy dỗ lại con cháu của Dương Đoạn Thạch thay ông ta, nếu giáo chủ có ý kiến gì thì anh không thèm ở lại Huyền Minh Giáo nữa, đi thôi!”
Trong Huyền Minh Giáo có rất nhiều thành phố, trong đó có một nơi rất nổi tiếng là thành Đạo Pháp - một thành lớn được xây dựng từ khi Huyền Minh Giáo khởi sắc đến nay, việc kinh doanh ở đây rất phát triển nên người qua người lại như mắc cửi. Không chỉ có tu sĩ của Huyền Minh Giáo sống ở thành này, mà còn có cả những người ở các thế lực nhỏ khác tại các vùng lận cận cũng đến định cụ. Đến nay, trong thành này đã có trên chục triệu dân.
Ngô Bình và Chu Thiên Mi đã xuất hiện trước một biệt phủ nằm ở phía Bắc thành Đạo Pháp.
Ngô Bình hỏi: “Chỗ này hả?”
Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, khi đó em ngồi trên xe ngựa đi qua đây, người đó đã chạy ra. Sau khi nhìn thấy em thì đã chặn xe ngựa lại rồi nói những lời thô tục. Nếu em không báo thân phận ra thì chắc hắn đã xông vào xe của em rồi”.
Lúc này, có một đoàn trống nhạc đi từ trong phủ ra, theo sau là một người đàn ông mặc đồ màu đỏ, hình như chuẩn bị đi đón dâu.
Hiện đang có rất nhiều người xem náo nhiệt ở đây, Ngô Bình kéo một người lại hỏi: “Nhà này có việc gì thế?”
Người kia đáp: “Tam thiếu gia của nhà họ Đà chuẩn bị đi đón dâu, nghe nói vợ cậu ấy là Ngọc Tiên Kiều - một trong tứ đại mỹ nhân của thành này đấy”.
Ngô Bình: “Tam thiếu gia này số hưởng quá nhỉ!”
Người kia nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu ở nơi khác tới hả? Thật ra Ngọc Tiên Kiều không muốn gả vào nhà này đâu, nhưng thế lực của nhà họ Đà quá lớn nên nhà họ Ngọc không dám từ chối”.
Ngô Bình: “Nếu nhà này có thế lực lớn thì Ngọc Tiên Kiều gả vào đây chẳng sướng quá à?”
Người kia lắc đầu: “Cậu không biết đấy thôi, tam thiếu gia nhà này xấu tính lắm, thường xuyên đánh chết người. Ngọc Tiên Kiều đến đây thì có được mấy ngày êm ấm?”
Ngô Bình hỏi thêm vài người nữa thì họ đều kể lại như nhau, anh ngẫm nghĩ rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, em đi tìm Ngọc Tiên Kiều đi, sau đó bảo đệ tử số một của Huyền Minh Giáo là anh muốn lấy cô ấy, xem cô ấy có bằng lòng không”.
Chu Thiên Mi sững người nói: “Lão gia chưa gặp cô ấy bao giờ mà đã muốn lấy cô ấy rồi ư?”
Ngô Bình: “Đây là kế hoạch của anh thôi, sau khi xong việc, cô ấy vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Ngọc”.
Chu Thiên Mi: “Em hiểu rồi, anh định mượn đây để trả đũa nhà họ Đà, đồng thời cứu Ngọc Tiên Kiều”.
Ngô Bình: “Thiên Mi, anh ở Huyền Minh Giáo gần như không phải cúi đầu với ai. Nhà họ Đà này dám động vào em thì anh phải bắt họ trả giá, không thì sao xưng với danh đệ tử số một chứ?”