Anh đột ngột bỏ đi rồi mấy ngày sau mới về làm nhóm Vân Thường lo sốt vó, giờ thấy anh bình an quay lại, bọn họ đều mừng rỡ.
“Lão gia, người đi đâu vậy ạ?”, Khuynh Thành hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Anh đi lượn vài vòng thôi, ở nhà có chuyện gì không?”
Vân Thường: “Không ạ, chỉ có nhiều người muốn gặp lão gia thôi”.
Ngô Bình: “Anh không có hứng kết giao với họ, sau này mà có ai đến thì cứ bảo anh không có nhà”.
Anh vừa nói xong thì Trương Toàn hớt hải chạy vào báo: “Bên ngoài có một trưởng lão xin gặp ạ”.
Nghe thấy là trưởng lão, Ngô Bình nói: “Mời vào”.
Ngay sau đó, có một ông lão xuất hiện, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Ngô công tử, ba hôm nữa có một cuộc gặp gỡ của các đệ tử tinh anh, cậu có tham gia không?”
Ngô Bình: “Buổi gặp gỡ của các đệ tử tinh anh ư? Do Huyền Minh Giáo tổ chức hay các đệ tử tinh anh tự tổ chức?”
Trưởng lão kia: “Do Huyền Minh Giáo tổ chức, nhưng thường do các đệ tử tinh anh lên kế hoạch”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến, phiền trưởng lão phải đến báo tin rồi”.
Trưởng lão kia: “Công tử đừng khách sáo, không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép”.
Người đó về rồi, Ngô Bình mới hỏi Vân Thường: “Em có biết gì về buổi tụ họp này không?”
Vân Thường: “Thật ra là một buổi sắp xếp lại thứ tự giữa các đệ tử tinh anh thôi, anh vừa thành đệ tử tinh anh mới nên đã phá vỡ trật tự cũ nên họ cần xếp lại”.
Ngô Bình: “Thế là họ có ý nhắm vào anh rồi”.
Vân Thường: “Không hẳn vậy, thân phận của anh rất cao quý nên chắc họ không dám đắc tội đâu, song cũng chưa chắc chắn hoàn toàn”.
Ngô Bình: “Kiểu gì trong số họ cũng có người không phục, hội này vô vị thật đấy. Ba ngày nữa, anh sẽ là đệ tử số một cho họ coi”.
Vân Thường: “Anh định đến Tiên Khí Điện à?”
Ngô Bình: “Ừ, có Huyền Minh Tiên Thể thì sẽ thành đệ tử số một đúng không? Anh sẽ luyện hoá tiên khí Huyền Minh”.
Vân Thường: “Chắc nhóm đệ tử tinh anh kia sẽ tức ói máu mất”.
Chu Khuynh Thành: “Không những thế, họ còn phải chùn gối nữa. Lão gia, hôm nọ Tiểu Mi xuống núi mua đồ, kết quả suýt nữa đã bị con trai của một trưởng lão trêu chọc”.
Ngô Bình cau mày: “Hắn đã làm gì?”
Khuynh Thành: “Hắn cho người đến bắt Tiểu Mi, may mà Tiểu Mi bảo mình là người ở đỉnh Cô Tú nên người đó mới chịu thôi, nhưng miệng vẫn tuôn những lời dơ bẩn”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Đã hỏi ra đó là con của trưởng lão nào chưa?”