Thiếu niên lắc đầu: "E rằng những người biết được đều đã bị hại chết".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu lui ra đi".  

 

Thiếu niên đi rồi Phương Phương mới như nghĩ đến gì đó nói: "Công tử, tôi có một chuyện muốn báo".  

 

Ngô Bình ngó cô ấy bảo: "Nói đi".  

 

Phương Phương lấy một cuộn da mỏng từ trong lòng ra rồi đặt lên bàn nói: "Công tử, chính vì nó mà nhà tôi mới bị kẻ thù đến diệt môn".  

 

Ngô Bình hết sức ngạc nhiên, mở cuộn da ra phát hiện bên trong có một số đồ án kỳ lạ, nhưng lại không được đầy đủ.  



 

Anh quan sát mấy lần rồi hỏi: "Đây là cái gì?"  

 

Phương Phương: "Trước khi chết, cha đã nói với tôi thứ này có liên quan đến động ma, nhưng lại không nói rõ".

“Liên quan tới động ma?”, Ngô Bình lại nhìn một hồi rồi nói: "Không nhìn ra cái gì hết".  

 

Anh nói xong bèn trả cuộn da lại cho Phương Phương.  

 

Phương Phương lại đẩy trở về, nghiêm túc nói: "Ơn cứu mạng của công tử, tôi không biết báo đáp thế nào. Cái này là thứ quý giá nhất của tôi, đưa cho công tử vậy. Hy vọng sẽ có ích với công tử".  

 

Phương Phương này cực kỳ thông minh, cô ấy biết được năng lực của mình, thứ này sẽ chỉ gây họa cho bản thân nên chẳng thà đưa cho Ngô Bình. Làm vậy chẳng những thoát được nguy hiểm, còn có thể đền đáp công ơn cứu mạng.  

 

Ngô Bình thấy cô ấy thật lòng đưa tặng bèn gật đầu nhận lấy cuộn da.  

 

Ăn cơm xong, hai người bèn trở về cửa hàng quần áo nhận đồ. Sau khi Phương Phương thay đồ, cả hai lần lượt cưỡi một con ngựa lên đường đi về phía bắc.  

 

Ngô Bình cũng không có nghe theo lời thiếu niên đi đường vòng mà là đi thẳng về phía bắc.  

 

Ngựa chạy rất nhanh, khoảng hai tiếng sau họ đã tiến vào ranh giới của động ma.  

 

Giáp ranh động ma rõ ràng là hoàn toàn khác với bên ngoài, vừa tiến vào Ngô Bình đã cảm nhận được một sự nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt. Anh lập tức xuống ngựa nói với Phương Phương: "Cô chờ tôi ở đây, tôi đến đằng trước nhìn thử xem".  

 

Phương Phương vô cùng lo lắng nói: "Công tử, hay là chúng ta đi đường vòng đi".  

 

Ngô Bình cười nói: "Đã đến đây luôn rồi, không liếc nhìn một cái thì tôi sẽ không ngủ yên nổi. Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu".  

 

Anh nói xong bèn đi về phía trước.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play