Thiếu niên: "Đại nhân có thể nhìn trúng ngựa của chúng tôi là niềm vinh hạnh của chúng tôi".  

 

Ngô Bình thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy bèn hỏi: "Ngựa này của cậu, một ngày có thể đi bao nhiêu dặm?"  

 

Thiếu niên: "Bốn con ngựa này đều là linh mã, ngày đi 1300 dặm, đêm đi 1400 dặm, chạy băng băng như gió. Hơn nữa, trong vòng hai ngày có thể không ăn không uống".  

 

Ngô Bình liên tục gật đầu: "Quả là ngựa tốt. Bình thường thì các cậu bán ngựa này bao nhiêu tiền?"  

 

Thiếu niên chần chờ một chút song vẫn trả lời: "Nếu một con thì khoảng tám mươi nghìn tinh tệ".  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Mắc vậy luôn?"  



 

Thiếu niên vội vàng xua tay: "Tiểu nhân không dám lấy tiền của đại nhân".  

 

Ngô Bình ừ một tiếng nói: "Tôi làm việc luôn có quy tắc, sẽ không lấy không của cậu. Bốn con ngựa này, tôi muốn hai con, đây là một trăm sáu mươi nghìn tinh tệ", anh nói xong bèn ném cho đối phương một cái túi tiền.  

 

Thiếu niên ngây người, ban đầu cậu ta nghĩ Ngô Bình không giết mình đã may mắn lắm rồi, hoàn toàn không ngờ tới sẽ lấy tiền. Nhưng ai ngờ, Ngô Bình chẳng những không giết, còn trả tiền ngựa cho cậu ta nữa!  

 

Cậu ta lập tức càng kính trọng Ngô Bình hơn, nói: "Cảm ơn đại nhân!"  

 

Ngô Bình xua tay: "Để lại hai con ngựa, cậu lui ra đi".  

 

Thiếu niên vội vàng bảo vâng, xoay người đi ra cửa nhưng bỗng dưng lộn lại hỏi: "Đại nhân, người định đi nơi nào thế?"  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: "Sao, cậu hỏi tôi đi đâu để trả thù tôi à?"  

 

Thiếu niên sợ tới mức mặt mày trắng bệch, không ngừng xua tay nói: "Tiểu nhân nào dám!"  

 

Ngô Bình: "Vậy cậu hỏi nhiều vậy làm gì?"  

 

Trên mặt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ do dự rồi nói: "Đại nhân có điều không biết, từ thị trấn đi về phía bắc ba trăm dặm có một cái hầm kỳ lạ, mọi tu sĩ khi đi ngang qua, tám chín phần đều sẽ bị hại chết. Tiểu nhân hỏi đại nhân đi đâu là lo người đi ngang qua nó".  

 

Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: "Động ma? Đó là nơi nào?"  

 

Thiếu niên bèn kể, động ma đã tồn tại hơn tám mươi năm, từ đời ông nội của cậu ta đã có. Hồi đó, người của Huyền Minh Giáo biết được chuyện này đã từng cử cao thủ đến kiểm tra, kết quả một đi không trở lại. Sau này, Huyền Minh Giáo lại cử ra ba lượt người tiến vào, nhưng vẫn chẳng ai trở ra, nghe nói đều là cao thủ.  

 

Kể từ đó, Huyền Minh Giáo đã không cử người đi vào nữa, cũng liệt nó vào vùng cấm, dựng biển hiệu xung quanh cảnh cáo người đi đường đi vòng.  

 

Ngô Bình cau mày: "Không ngờ còn có một nơi như vậy, ngay cả Huyền Minh Giáo cũng giải quyết không được luôn".  

 

Thiếu niên: "Đúng vậy, thế nên đại nhân tuyệt đối đừng đi ngang qua nơi đó".  

 

Ngô Bình bỗng nheo mắt lại nói: "Cậu vừa nói bên ngoài dựng lên biển hiệu. Một khi đã vậy, cậu cần gì phải quay lại bảo tôi đừng đi ngang qua nơi đó?"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play