Ngô Bình quát lớn: “Đồ vô liêm sỉ, các người thoát được sao?”  

 

Nói xong anh cách không đánh ra một quyền, một bóng quyền ngưng tụ trên không, đánh vào người đàn ông xấu xí kia. Anh ta kêu lên, sau lưng lõm xuống, tim bị dập nát, chết ngay tại chỗ.  

 

Hai người còn lại lần lượt cũng bị Diệp Huyên đánh một quyền, toàn bộ đều chết hết.  

 

Giết hết bốn tên tàn ác này, Ngô Bình đi qua đỡ cô gái dậy. Thấy quần áo cô gái rách rưới, để lộ cảnh tượng tuyệt sắc, anh ben cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô ấy.  

 

Cô gái khóc như mưa, quỳ xuống cảm ơn: “Đại ân đại đức của công tử, tôi đây đời này khó báo, xin hãy nhận một lạy của tôi!”  

 



Ngô Bình vội giữ lấy cô ấy, nói: “Cô không cần đa lễ, dù là ai gặp phải loại người vô sỉ như vậy, cũng sẽ ra tay trượng nghĩa thôi”.  

 

Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là nơi hoang dã, cũng không có đường nào đi được, bèn hỏi: “Sao cô nương lại đến nơi hoang vu như vậy?”  

 

Cô gái chỉ vào cái túi dưới đất, khóc nói: “Nhà tôi bị kẻ thù làm hại, cha mẹ đã chết, tôi được một người hầu cứu thoát. Người hầu đó liều mình ngăn chặn những người truy sát cho tôi, tôi mới thoát được. Nhưng tu vi tôi không cao, cuối cùng lại bị mấy người đuổi kịp. Đám khốn kiếp kia, trước lúc giết tôi còn muốn làm nhục tôi”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Thân thế cô nương thật khiến người ta đồng cảm”.  

 

Cô gái lại nói thêm: “Công tử, tôi tên Phương Phương, quê nhà cách nơi này hơn ba trăm dặm. Lần này lánh nạn, tôi vốn muốn đến Tà Nguyệt Thành, nhờ vả cậu tôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tà Nguyệt Thành cách bao xa?”  

 

Phương Phương: “Ước chừng còn hơn sáu trăm dặm nữa”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, giúp người thì giúp tới cùng, tiễn phật đến Tây Thiên, anh nói: “Tôi có thể đưa cô đến Tà Nguyệt Thành”.  

 

Phương Phương vui mừng: “Cám ơn công tử!”

Cô ấy vừa định cúi người cảm ơn, Ngô Bình đã vội vàng đỡ lấy cười bảo: "Chuyện nhỏ thôi, cô không cần phải như vậy. Chúng ta cứ đi tiếp về phía trước đi, nếu gặp được thị trấn thì cô thay đồ đã".  

 

Phương Phương gật đầu: "Vâng, đều nghe theo sự sắp xếp của công tử".  

 

Cứ thế, Ngô Bình và Phương Phương cùng nhau lên đường đi về phía Tà Nguyệt Thành.  

 

Phương Phương cũng có cảnh giới Luyện Khí, chỉ là mới tầng một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lên đường. Một đường không nói chuyện, đi hơn một trăm dặm thì quả nhiên thấy được một thị trấn. Hai người bèn tiến vào, chuẩn bị mua mấy bộ quần áo.  

 

Đi loanh quanh trong trấn, Ngô Bình tìm được một cửa hàng may đồ, ông chủ cực kỳ nhiệt tình. Sau khi lấy số đo xong, nói nửa ngày là có thể làm xong. Đợi cũng là đợi, Ngô Bình bèn dẫn Phương Phương đi đến một quán ăn trong trấn chuẩn bị ăn vài thứ.  

 

Mỗi tiếng nói cử động của Phương Phương đều vô cùng tao nhã lịch sự, cử chỉ khéo léo cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy dọc theo đường đi đã thu hút vô số ánh mắt đàn ông.  

 

Hai người vừa ngồi xuống đã thấy một đám người xông vào quán ăn, đi đầu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đằng sau có hai tên người hầu cao to và năm con chó dữ đen tuyền cao hơn nửa người trông cực kỳ hung dữ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play