Lần này đến rừng sương mù độc, anh cũng không ngồi phi thuyền, mà trực tiếp dùng khinh công.
Linh khí hình thành từ việc khai thông bảy mươi hai địa khiếu khiến thân thể anh nhẹ như lông vũ, linh kình chấn động không khí, có thể tăng tốc di chuyển trên không, tốc độ không hề kém hơn phi thuyền.
Đi được chừng nghìn dặm thì tiến vào một vùng hoang dã.
Ngay lúc này, anh mơ hồ nghe thấy bên dưới vang lên tiếng kêu cứu của con gái, cùng với tiếng cười quái dị của đàn ông.
Anh lập tức dừng lại, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên gò đất phía trước, có bốn người đàn ông đang đè một nữ tu xuống đất, đang muốn cởi quần áo của cô ấy.
Nữ tu liều chết phản kháng, nhưng tu vi của cô ấy không bằng đối phương, trên người dường như cũng có vết thương, lúc này chỉ có thể kêu la thảm thiết, âm thành đầy sự tuyệt vọng.
Ngô Bình nhíu chặt mày, đúng là buồn cười! Ban ngày ban mặt mà một đám đàn ông lại ức hiệp một cô gái yếu đuối, đúng thực không thể nói. Anh không phải kiểu thích nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng trong xương cốt lại có tinh thần trượng nghĩa, gặp phải chuyện như vậy, vẫn không nhịn được mà ra tay tương trợ.
Anh lao xuống dưới, không lâu sau đã đáp xuống sau lưng mấy người, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”
Bốn tu sĩ kia đang hào hứng, nghe thấy tiếng người quát lớn thì đều giật mình, lập tức tránh ra quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Khi bọn họ nhìn thấy chỉ có một người đến, hơn nữa tu vi dường như cũng chẳng cao gì, lập tức cười lạnh, một tên tu sĩ thô kệch trong đó cười một tiếng: “Tên nhóc, mày tìm đường chết à? Dám xen vào chuyện của ông đây, có biết chúng tao là ai không?”
Ngô Bình nhìn về phía cô gái kia, lông mày nhạt, da trắng mịn, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp đáng thương, cũng khó trách khiến đám nam tu này có ý nghĩ xấu với cô ấy.
Lúc này cô gái lệ rơi đầy mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, đầy vẻ cầu xin, không lời thắng ngàn lời, khiến kiểu đàn ông bình tĩnh như Ngô Bình cũng động lòng.
Anh hắng giọng, nói: “Cô chớ sợ, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn”.
“Hừ, mày cũng không nhìn lại mình đi, bản thân mình là thứ gì, mà dám xem vào chuyện chúng tao!”. Một người đàn ông đầu trọc quát mắng, nhặt thanh trường đao dưới đất lên, nhắm đầu bổ qua.
Người này đã là tu vi Luyện Khí tầng năm, trường đao đầy chân khí, tạo ra đao khí dài nửa tấc.
Ngô Bình cũng là cao thủ võ đạo, về võ nghệ, cũng là cao thủ siêu cấp trong vũ trụ võ đạo, động tác của người này trong mắt anh quả thực đầy sơ hở, giống như nắm đấm trẻ con, nực cười vô cùng.
Anh bước ra một bước, khẽ tránh thế đao của đối phương, sau đó thân thể tiến lên trước, tay nhấn vào phần bụng của đối phương.