Vân Thường: “Giờ Cừu trưởng lão đang rất cần một đệ tử thiên tài để vớt vát thể diện, kiểu gì cũng ưu tiên tài nguyên cho anh. Ông ấy kiếm lắm đấy, nhiều trưởng lão và đệ tử đều bị ông ấy nắm thóp nên thu nhập của ông ấy khá lắm”.  

 

Ngô Bình bật cười: “Xem ra ở đâu cũng thế nhỉ”.  

 

Hai người nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình mang dược liệu mới đi luyện chế Thuần Nguyên Đan. Nhờ những kinh nghiệm trước đó nên lần này, anh đã thuận tay hơn nhiều, thành quả là một lò đan dược nhất phẩm.  

 

Khi anh lấy một viên đan dược ra đưa cho Vân Thường, cô ấy gần như không dám tin vào mắt mình rồi lẩm bẩm: “Không ngờ trong đời em lại được uống đan dược tốt thế này”.  

 

Ngô Bình: “Gì đến mức ấy, có một viên đan dược thôi mà”.  

 

Vân Thường thở dài nói: “Anh không biết đấy thôi, đệ tử cấp thấp như bọn em chỉ được uống đan dược bất nhập phẩm, nhưng toàn phải làm việc gian khổ nhất, đã thế còn hay bị đệ tử khác bắt nạt”.  



 

Ngô Bình: “Sau này sẽ khác, có anh rồi thì em sẽ được sung sướng”.  

 

Vân Thường phì cười: “Xem ra số em cũng hên ra phết”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, làm người phụ nữ của anh thì sao mà khổ được? Chắc chắn em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời”.  

 

Vân Thường liếc anh một cái: “Vâng vâng, nhờ anh cả”.  

 

Ngô Bình ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Vân Thường, anh sẽ biến em trở thành nữ đệ tử giỏi nhất ở Huyền Minh Giáo”.  

 

Vân Thường cười hỏi: “Tại sao không phải là đệ tử giỏi nhất, mà lại là nữ đệ tử?”  

 

Ngô Bình: “Vì đệ tử giỏi nhất là anh, em chỉ xếp thứ hai thôi”.  

 

Vân Thường ôm cổ anh rồi nói: “Em không quan tâm vị trí thứ nhất hay thứ hai, chỉ cần được ở cạnh anh là em mãn nguyện rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, nhà em có xa đây không?”  

 

Vân Thường: “Không xa lắm, khoảng hơn 3000 dặm thôi, nhưng nửa năm em chưa về nhà rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đâu có xa đâu mà em không thường xuyên về nhà?”  

 

Vân Thường thở dài: “Bố không thích em, vì em đã làm trái hôn sự mà bố sắp xếp”.  

 

Ngô Bình: “Hôn sự của em ư? Bố em bắt em lấy người mà em không thích à?”  

 

Vân Thường: “Nếu chỉ là lấy người em không thích thì em vẫn cố lấy được, dẫu sao cũng là sống với ai đó cho qua ngày thôi, không thích vẫn có thể ở với nhau được. Nhưng đây bố lại bắt em lấy một tà tu, hay còn được gọi là Độc Lang Quân. Độc Lang Quân này còn cay độc hơn cả cái tên, mỗi tháng anh ta đều lấy một người vợ rồi hạ độc chết người ta. Theo em biết thì đã có hơn một trăm cô gái xấu số chết trong tay anh ta rồi”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì nổi giận: “Bố em không biết những chuyện này à?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play