Cừu Quang Thái mừng rỡ, trước đó ông ấy đã nhận hai đệ tử rồi, nhưng một người chết ngoài ý muốn, người kia thì không có tài cáng gì, nay gặp một thiên tài như Ngô Bình nên ông ấy lại muốn nhận thêm đệ tử.
Ông ấy cười nói: “Được, cậu về hỏi ý kiến Liễu trưởng lão đi đã, tôi nghĩ chắc ông ấy sẽ đồng ý thôi”.
Ngô Bình: “Vâng, đệ tử đi ngay ạ”.
Say đó, Cừu Quang Thái uống hết một chén trà rồi rời đi.
Ngô Bình và Vân Thường cũng rời đi ngay sau đó, anh định thanh toán, nhưng ông chủ không lấy tiền và bảo là muốn mời bọn họ.
Hai người đi về thì Vân Thường chợt reo lên: “Sư huynh nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ thì tốt quá rồi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao em vui thế? Chỉ là anh nhận thêm một sư phụ nữa thôi mà”.
Vân Thường cười nói: “Sư huynh, anh có biết Cừu Quang Thái còn một thân phận gì nữa không?”
Ngô Bình: “Không”.
Vân Thường: “Vợ của ông ấy là con gái của giáo chủ đấy’.
Ngô Bình giật mình: “Ông ấy là con rể của giáo chủ ư?”
Vân Thường gật đầu: “Vì thế, ông ấy có địa vị cao trong môn phái lắm”.
Ngô Bình: “Lạ nhỉ, người như ông ấy mà lại không kiếm được đệ tử thiên tài nào”.
Vân Thường: “Giáo chủ có năm người con gái, bốn cô khác đều có chồng rất giỏi, nhưng Cừu trưởng lão thì hơi kém hơn một chút, vì thế ông ấy luôn muốn thu nhận các đệ tử thiên kiêu để bồi dưỡng nhằm tăng thế lực cho mình. Nhưng ông ấy không may, vì đệ tử thiên tài đầu tiên đã chết ở ngoài, đệ tử thứ hai thì trúng độc nên tư chất còn thua cả người thường. Nhiều năm qua, ông ấy luôn mong tìm được một đệ tử mới”.
Ngô Bình nhướn mày: “Cũng khổ, đệ tử thứ nhất chết, đệ tử thứ hai trúng độc, hay có người hại ông ấy?”
Vân Thường: “Em không rõ, nhưng giáo chủ không có con trai mà chỉ có năm người con rể, sau này muốn tìm người thừa kế Huyền Minh Giáo thì khả năng cao sẽ chọn trong số này. Vì thế, thật ra năm người con rể luôn có quan hệ cạnh tranh với nhau”.
Ngô Bình: “Là giáo chủ rồi thì sinh một đứa con trai đâu có khó?”
Vân Thường nhỏ giọng nói: “Nghe nói giáo chủ bị yểm bùa nên con trai sinh ra đều chết yểu”.