Mặt Khưu Hóa Long biến sắc: “Anh và những cao thủ vũ trụ khác không giống nhau”.                  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên không giống rồi, tôi mạnh hơn bọn họ. Cậu cũng đã nói năng lượng của vũ trụ này rất mạnh, nếu có một ngày tôi có thể nắm giữ một phần mười vũ trụ này, thậm chí một nửa sức mạnh, vậy cậu còn chống đỡ nổi không?”  

 

Khưu Hóa Long im lặng một lúc rồi từ từ nói: “Chuyện chưa xảy ra không thể thuyết phục được tôi”.  

 



Ngô Bình cười, nói: “Không sao cả, vậy cậu cứ từ từ đợi đi”. Anh nói xong thì đứng dậy bỏ đi.  

 

Lúc quay về cửa động, anh cho người đậy nắp kim loại lại.  

 



Mọi người lập tức vây đến: “Thiên Thánh, người gặp được con ác ma đó rồi sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ác ma thật sự rất mạnh, nhưng không phải không thể đánh bại”.  

 

Mọi người vui mừng, Lục Thiên Tường nói: “Thiên Thánh, ý người là sau này có cơ hội trừ khử hắn ta sao?”  

 

Ngô Bình: “Không sai, hơn nữa sẽ không lâu nữa đâu”.  

 

Ngô Bình nói với mọi người vài câu thì chào tạm biệt, rồi quay về lại thiên đình, tiếp tục khám phá thiên đình.  

 

Trong thiên đình có rất nhiều thế giới chưa được khám phá, anh phải tìm ra từng thế giới một. Ngoài ra, anh cũng chuyển Thần Nông Cốc đến thiên đình.  

 

Tiếp đó, Ngô Bình đã mất thời gian nửa năm để tìm ra tất cả các khu vực của thiên đình, trở thành chủ nhân thật sự của thiên đình. Cùng lúc đó, anh cũng tìm ra tất cả bảo tàng mà tiên đế để lại trong hành cung của mình.  

 

Đương nhiên, trong thời gian này anh vẫn tiếp tục tu luyện, theo đuổi đẳng cấp cao hơn của cảnh giới vũ trụ nhưng mãi vẫn chưa đột phá được.  

 

Hôm nay, Ngô Bình bỗng cảm nhận được sự kêu gọi đến từ sâu trong vũ trụ, vô cùng thân thiết. Anh động lòng, lập tức phóng lên trời, bay về bầu trời cao.  

 

Vài phút sau, anh đến trước một cung điện cổ kính khổng lồ, cửa cung điện rộng mở, tiếng gọi vang lên từ bên trong.  

 

Anh bước vào thì thấy một cô gái xinh đẹp, hiền từ không thể dùng lời lẽ nào để miêu tả. Ngô Bình nhìn thấy cô ấy cứ như nhìn thấy người mẹ xinh đẹp đoan trang.  

 

Ngô Bình buột miệng thốt lên: “Nữ Oa tiền bối”.  

 

Cô gái mặc trang phục trong cung, cao quý và đoan trang, cô ấy mỉm cười: “Huyền Bình, tôi là Nữ Oa”.  

 

Ngô Bình tiến về trước bái chào cung kính. Nữ Oa là bà tổ của loài người, là cô ấy đã tạo ra loài người. Hơn nữa, anh cũng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cô ấy.  

 

“Tiền bối, người gọi tôi sao?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play