Tâm trạng Ngô Bình rất nặng nề, anh không ngờ thế giới này vẫn còn nguy hiểm như thế.
Anh hỏi tiếp: “Mỗi một vũ trụ phụ đều là thế giới tinh thần do một cường giả tạo ra à?”
Khưu Hóa Long: “Đúng thế, thật ra lúc đầu mỗi vũ trụ phụ đều độc lập, dù sao cũng rất khó để mở các thế giới tinh thần khác nhau. Nhưng về sau một vài vũ trụ đã sinh ra cường giả siêu cấp, cũng chính là cường giả cấp vũ trụ mà các anh thường gọi đấy. Họ mở ra các thế giới tinh thần khác nhau, làm cho giữa các vũ trụ khác nhau xuất hiện vấn đề giao tiếp”.
Nói đến đây, hắn nói: “Các đệ tuer truyền nhân được tu luyện trước đó rất thích các cường giả vũ trụ của các anh. Các anh là thuốc bổ của chúng, tiêu diệt bừa một người nào đấy đều có thể làm tăng tinh thần lực”.
Ngô Bình nhíu mày: “Rất nhiều cường giả vũ trụ đều bị giết rồi sao?”
Khưu Hóa Long: “Đương nhiên, nếu không với lịch sử lâu dài của các vũ trụ, không biết đã sinh ra biết bao nhiêu cường giả vũ trụ rồi. Nhưng thật ra anh đã từng gặp mấy cường giả vũ trụ?”
Ngô Bình nhíu mày: “Thế nên bọn tôi không an toàn, có thể chết bất cứ lúc nào”.
Khưu Hóa Long: “Các anh vốn dĩ được tạo ra, vận mệnh lại nằm trong tay người khác, thế nên đừng cố vùng vẫy nữa, có giãy giụa cũng vô ích thôi. Giống như vũ trụ trong cơ thể anh vậy, mọi thứ bên trong đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Sinh linh bên trong vũ trụ của anh sao có thể chống lại anh được đây?”
Ngô Bình cười mỉa: “Nhưng tôi chưa từng nuốt lấy vũ trụ của mình”.
Khưu Hóa Long: “Tóm lại, hãy tận hưởng đi”.
Ngô Bình: “Khưu Hóa Long, mặc dù vũ trụ Chấn Đán là thế giới tinh thần nhưng năng lực ẩn chứa trong nó cũng rất lớn nhỉ?”
Khưu Hóa Long: “Điều đó là đương nhiên. Thật ra những thế giới tinh thần này vẫn luôn phát triển, đã mạnh hơn lúc đầu gấp cả ngàn lần. Mà anh hỏi chuyện này làm gì?”
Ngô Bình nhìn hắn: “Năng lượng trong thế giới tinh thần cũng là năng lượng. Điều tôi muốn nói là nếu tôi kiểm soát đủ năng lượng ở vũ trụ Chấn Đán, liệu cũng có thể giết chết những người thu thập đó không?”
Khưu Hóa Long ngơ ngác: “Anh muốn giết người thu thập các anh? Đùa à!”
Ngô Bình nhìn hắn: “Nhưng về lý thuyết là có thể, đúng chứ?”
Khưu Hóa Long im lặng vài giây rồi nói: “Đúng là thế, nhưng chuyện anh vừa nói chưa từng xảy ra”.
Ngô Bình: “Vậy à? Nhưng theo tôi được biết, nơi này của bọn tôi từng có cao thủ đi vào vũ trụ chính, hơn nữa cuối cùng còn bình an quay về”.
Khưu Hóa Long lắc đầu: “Đi vào vũ trụ chính thì thế nào nữa? Cuối cùng chẳng phải cũng chết đó sao? Một khi đến nơi đó rồi, nếu muốn quay về cũng chỉ có con đường chết”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
“Vì trên người họ có dấu ấn của vũ trụ chính. Một khi quay về thì sẽ bị đám người thu thập đó cảm nhận được, sau đó lập tức tiêu diệt họ”.
Hắn nói tiếp: “Nhưng nếu anh có thể giúp tôi thoát khỏi xiềng xích này, tôi có thể dẫn anh đến vũ trụ chính, đảm bảo anh được an toàn”.
Ngô Bình: “Tôi không tin cậu được”.
Khưu Hóa Long cười nhạo: “Nhưng ngoài việc tin tôi thì không còn cách nào khác”.