Cô gái hô lên: “Đan dược tốt quá!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi đã luyện đan cho cô xong rồi, tạm biệt!”  

 

Anh đang định đi thì bị cô gái chặn lại, cô ấy mỉm cười rồi hành lễ với anh: “Tiên sinh, Long Hổ Tông chúng tôi đang thiếu một đại sư luyện đan tài ba như anh, hay anh ở lại luyện đan giúp chúng tôi đi?”  

 

Đương nhiên Ngô Bình không có hứng nên định từ chối, nhưng cô gái đã nói trước: “Mấy năm trước, Long Hổ Tông tình cờ có được một vườn thuốc thượng cổ, có nhiều dược liệu quý hiếm ở đó lắm”.  



 

Ngô Bình: “Tôi tự to tự tại quen rồi, không thích bị gò bó”.  

 

Cô gái vội nói: “Chúng tôi có gò bó tiên sinh đâu, anh chỉ cần mỗi tháng luyện chế vài lò đan dược cho chúng tôi là được rồi”.  



 

Ngô Bình tỏ vẻ khó xử, cô gái thấy thế thì bồi thêm: “Chúng tôi sẽ trả công xứng đáng cho mỗi lò đan dược của anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu nhị tiểu thư đã có thành ý như vậy thì tôi đồng ý”.  

 

Cô gái mừng rỡ: “Tiên sinh, tôi là Hà Hoan. Đây không phải chỗ tiếp khách, mời tiên sinh đến Long Hổ Tông với tôi”.  

 

Ngô Bình: “Hình như Long Hổ Tông không ở đây, sao cô lại đến đây luyện đan?”  

 

Cô gái cười nói: “Vì bố tôi không muốn tôi luyện đan linh tinh làm phí dược liệu, vì thế tôi đã lén đến đây thử”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Cô chưa học luyện đan thì sao mà luyện được”.  

 

Hà Hoan chớp mắt nói: “Tiên sinh, anh có thể dạy tôi không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Được, nếu cô chịu khó học thì sau này thành tựu sẽ khá đấy”.  

 

Hà Hoan mừng rỡ: “Đồ nhi tham kiến sư phụ”.  

 

Ngô Bình xua tay: “Thôi đừng gọi thế, tôi chỉ dạy cô thôi”.  

 

Hà Hoan: “Không được, nếu tiên sinh đã dạy tôi luyện đan thì là sư phụ của tôi rồi”.  

 

Ngô Bình: “Thế này đi, cô cứ về Long Hổ Tông trước rồi nói rõ chuyện này với bố mình. Tạm thời tôi sẽ ở lại đây tu luyện, khi nào cô thu xếp xong ở bên đó thì quay lại gặp tôi. Tôi sẽ dùng dược liệu ở đây luyện chế thêm vài lò đan dược nữa. Kiểu gì đến Long Hổ Tông chằng phải cầm đan dược theo”.  

 

Hà Hoan gật đầu: “Vâng, thế sư phụ chờ tạm ở đây nhé, cùng lắm ba ngày nữa là con quay lại thôi”.  

 

Ngô Bình: “Rồi, cô đi đi”.  

 

Hà Hoan chỉ mong về thông báo thật nhanh tin vui này cho tông chủ của Long Hổ Tông, vì thế đã căn dặn người làm ở đây thật kỹ rồi mới rời đi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play