Dứt lời, cô ấy mở lò luyện ra rồi định bỏ dược liệu vào.  

 

Ngô Bình suýt nữa nhảy dựng lên rồi nói: “Nhị tiểu thư, đừng bỏ vào như thế”.  

 

Anh đậy nắp lò lại rồi đập vào thân lò, phía trên xuất hiện một cánh cửa nhỏ để cho thuốc vào.  

 

Cô gái nhìn vào đó rồi ngạc nhiên nói: “Anh hiểu về luyện đan à?”  

 



Ngô Bình: “Trước tôi từng hầu hạ một thầy luyện đan nên cũng biết sơ sơ”.  

 

Cô gái sáng mắt lên nói: “Tốt qua, tôi đang định tìm một người như anh làm trợ thủ đấy”.  

 

Ngô Bình nhìn xuống phía dưới lò luyện rồi nói: “Nhị tiểu thư, cô dùng than thuốc à?”  

 



Than thuốc làm từ tro của dược liệu.  

 

Cô gái gật đầu: “Đúng là anh biết luyện đan thật, tôi mất bao nhiêu tiền để mua chỗ than này đấy”.  

 

Ngô Bình hạn hán lời: “Nhị tiểu thư, đan dược cô định luyện chế đây à?”  

 

Anh chỉ vào một phương thức luyện đan rồi hỏi.  

 

Cô gái: “Ừ, nó đấy. Đó là Huyền Võ Thần Đan, là một đan dược rất quý”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược này tương khắc với than thuốc, cô đổi loại khác đi”, nói rồi, anh chỉ vào một cái hộp than thuốc khác.  

 

Cô gái sững người: “Ờ được rồi”.  

 

Đổi than xong, cô ấy định luyện đan luôn.  

 

Ngô Bình: “Nhị tiểu thư, trước khi luyện đan thì cô phải rửa lò, hay thôi để đấy tôi làm cho”.  

 

Cô gái cười nói: “Được, anh làm đi”.  

 

Ngô Bình đổ nước sạch vào trong lò rồi đậy lại, khoảng mười phút sau, anh mở lò ra thì có một luồng khí trắng bay lên, sau đó đã cuốn hết bụi bẩn trong lò đi.  

 

Giờ thì anh đã biết cô gái này không hiểu gì về luyện đan cả, chỉ phí dược liệu thôi nên nói: “Nhị tiểu thư, tôi luyện thử một lò nhé, cô cũng tham khảo đi”.  

 

Cô gái ngực nhiên nói: “Anh biết luyện luôn à?”  

 

Thật ra, Ngô Bình không muốn cô ấy lãng phí dược liệu: “Tôi biết một chút thôi, nói chung vẫn đủ để luyện chế Huyền Võ Thần Đan”.  

 

Nói rồi, anh bắt tay vào luyện đan luôn, trong lúc đó, anh đã dùng tới đan quyết, thủ pháp kỳ diệu tới mức khiến cô gái trố mắt ra nhìn.  

 

Sau khi cho vị thuốc cuối cùng vào, Ngô Bình chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô gái lạnh giọng nói: “Anh là ai?”

Ngô Bình không ngoảnh lại mà cười đáp: “Cô phát hiện ra rồi à, thật ra tôi là một thầy luyện đan rất giỏi đấy, tôi đến đây để tìm ít dược liệu thôi”.  

 

Cô gái nghi hoặc hỏi: “Ở đây thì có dược liệu gì?”  

 

Ngô Bình: “Một loại khoáng vật, nó lẫn với thiên tinh nên công cuộc tìm kiếm hơi khó”.  

 

Nói rồi, anh luyện đan tiếp. Chưa đến nửa tiếng sau, đã có một luồng sáng bay ra khỏi lò luyện, sau đó anh đã bắt lấy nó rồi tạo thành ba viên đan dược.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play