Dương quản sự méo mặt, thiếu phu nhân nhà hắn luôn lấy lý do tu luyện có vấn đề nên chưa từng luyện đan. Nhưng nhà họ Trình cũng không giục, dẫu sao sớm muộn cô ấy cũng luyện đan cho họ thôi.  

 

Giờ hắn nghĩ lại mới thấy thiếu phu nhân nhà mình đầy vẻ mờ ám.  

 

Dương quản sự hít sâu một hơi rồi nói: “Hai vị có thể đến Trình phủ một chuyến để làm rõ chuyện này được không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, phiền dẫn đường”.  



 

Lúc này, có một người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc áo bào màu lam đang bực dọc nhìn Lạc Ngưng Đan giả mạo quỳ trước mặt mình, mắt anh ta sắp phun ra lửa rồi.  

 

“Tiện nhân, cô dám ngang nhiên đi với trai ở ngoài phố, chán sống rồi hả?”, người đàn ông chất vấn, đây chính là Trình Vân Kiệt - nhị thiếu gia của nhà họ Trình.  



 

Có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi gần đó, đây chính là tam phu nhân của nhà họ Trình, mẹ của Trình Vân Kiệt, giờ bà ta cũng đang giận tím mặt.  

 

“Lạc Ngưng Đan, cô nói rõ ra xem nào, người đàn ông đó là ai?”, tam phu nhân lạnh giọng hỏi.  

 

Lạc Châu cuống lên vì không biết ai hại mình, cô ta khóc lóc nói: “Thưa mẹ và anh, con về nhà mẹ con thật mà, chứ có đến thành Không Tinh đâu ạ”.  

 

Chát!  

 

Trình Vân Kiệt tát cho cô ta một cái rồi nói: “Cô còn dám chối à! Ít nhất đã có 100 người nhìn thấy các người, người của tôi cũng thấy”.  

 

Lạc Châu hoảng loạn, lẽ nào Lạc Ngưng Đan chưa chết ư? Không thế nào, rõ ràng cô ấy đã chết rồi mà.  

 

Đúng lúc này, Dương quản sự đi vào rồi hành lễ nói: “Phu nhân, thiếu gia, có một người tự nhân là Lạc Ngưng Đan đã được tiểu nhân dẫn về”.  

 

Trình Vân Kiệt ngẩn ra, một Lạc Ngưng Đan khác ư? Anh ta nhìn Lạc Châu rồi nghiêm giọng hỏi: “Chuyện này là thế nào?”  

 

Lạc Châu hoảng hốt, cô ta đã kiểm chứng được hoài nghi và chắc chắn người bên ngoài là Lạc Ngưng Đan thật nên nói: “Mình à, nhất định là lừa đảo, anh mau đuổi cô ta đi đi”.  

 

Trình Vân Kiệt híp mắt lại rồi nói: “Dẫn người đó vào đây”.  

 

Một lát sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi vào. Khi Lạc Châu nhìn thấy họ thì lập tức tái mặt với vẻ hoang sợ.  

 

Lạc Ngưng Đan mỉm cười nói: “Trình thiếu gia, lâu rồi không gặp”.  

 

Trình Vân Kiệt nhìn Lạc Châu rồi lại nhìn Lạc Ngưng Đan, sau đó hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên tôi là Lạc Ngưng Đan”, dứt lời, cô ấy vung tay lên, linh khí tích tụ trên không và tạo thành một viên đan dược.  

 

Cô ấy cười nói: “Chỉ có thầy luyện đan tài giỏi mới hiểu được thủ pháp luyện đan trên không của tôi”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play