Lúc này, Lạc Ngưng Đan do Lạc Châu đóng giả đang ở nhà mẹ đẻ, cô ta đang bàn cách tiêu diệt mẹ đẻ và đứa em trai vừa chào đời của Lạc Ngưng Đan.  

 

Mẹ của Lạc Châu tên là Trình Phượng Nghi, thoạt nhìn chỉ như thiếu nữ ngoài 20 vô cùng xinh đẹp, bà ta nói: “Châu Nhi, mấy năm qua, mẹ chưa giết bà ta là vì bị bố con cấm cản. Giờ bà ta còn dám sinh con, hừ mẹ không thể tha cho bà ta được nữa”.  

 

Lạc Châu: “Bà ta cẩn thận lắm mẹ à, toàn trốn trong nhà, làm người của con không có cơ hội ra tay”.  

 



Trình Phượng Nghi: “Ừ, hơn nữa còn có bố con bảo vệ nữa, đúng là phiền phức”.  

 

Lạc Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ một thời gian nữa, bố bà ta sẽ mừng thọ đúng không mẹ? Kiểu gì bà ta cũng về chúc thọ, đến lúc ấy mình có thể ra tay diệt cả hai mẹ con bà ta luôn để phòng hậu hoạ”.  

 

Trình Phượng Nghi: “Nhưng chuyện lớn như vậy có khiến người khác sinh nghi không?”  



 

Lạc Châu cười lạnh: “Nhiều năm qua, con đã móc nối rất nhiều quan hệ, giờ còn quen vài nhóm cướp lớn, đến lúc đó con sẽ nhờ họ ra tay”.  

 

Trình Phượng Nghi gật đầu: “Tốt, quyết vậy đi”.  

 

Đúng lúc này, một nha hoàn chợt hấp tấp chạy vào báo: “Thiếu phu nhân, không hay rồi, thiếu gia đang nổi giận và bảo người về ngay”.  

 

Lạc Châu ngạc nhiên hỏi: “Nổi giận gì chứ?”  

 

Nha hoàn: “Không rõ ạ, nhưng thiếu gia đang rất giận, người đã đánh chết mấy hạ nhân rồi”.  

 

Lạc Châu cau mày nói: “Ừ, ta sẽ về ngay”.  

 

Phía khác, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi dạo khá nhiều cửa hàng, họ đều vào các cửa hàng lớn, ông chủ của các cửa hàng này đều biết Trình phu nhân. Vì thế, tin đồn đã lan đi rất nhanh, cuối cùng nhà họ Trình không ngồi yên được nữa mà cử người đến thành Không Tinh kiểm tra ngay.  

 

Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan vừa ra khỏi một cửa hàng thì có một tốp cao thủ xuất hiện, đi đầu là một cao thủ cấp Đạo Tổ. Khi trông thấy Lạc Ngưng Đan, người đó sững người nói: “Thiếu phu nhân, đúng là cô ở đây ư!”  

 

Lạc Ngưng Đan thờ ơ nói: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải thiếu phu nhân nhà anh, tôi là Lạc Ngưng Đan”.  

 

Người đó ngẩn ra nói: “Sai sao được, thì tên của thiếu phu nhân là Lạc Ngưng Đan mà”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Tôi là Lạc Ngưng Đan, nhưng không phải thiếu phu nhân nhà anh”.  

 

Người kia mù mờ, không hiểu chuyện gì.

Ngô Bình cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào ở đây cũng có một người tên Lạc Ngưng Đan ư?”  

 

Người kia ngẩn ra nói: “Tôi là Dương quản sự của nhà họ Trình, Lạc Ngưng Đan là nhị thiếu phu nhân của Trình phủ chúng tôi”.  

 

Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Ngưng Đan, hay có ai giả mạo chị rồi gả vào nhà họ Trình rồi?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play