Hắc hổ quái: “Hơn 200 khu ạ, có khu lớn khu bé, thường đều là thành trì”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau này, ngươi hãy tiếp tục quản lý các khu đó, nhưng không được phép giết hại người dân”.
Hắc hổ quái: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Tại sao các ngươi đều chạy tới thành Vân Đô?”
Hắc hổ quái: “Thành này là của chung, cũng là kho lương của chúng tiểu nhân”.
Ngô Bình: “Dưới trướng của ngươi còn con yêu quái nào không?”
Hắc hổ quái: “Còn ạ”.
Ngô Bình: “Ngươi hãy gọi tất cả các con yêu quái từ cấp năm trở lên đến đây”
Hắc hổ quái: “Chủ nhân định giết bọn nó ạ?”
Ngô Bình: “Sao, tiếc à?”
Hắc hổ quái: “Không phải tiếc, mà là nếu chủ nhân giết chúng rồi thì tiểu nhân khó mà quản lý địa bàn được tiếp, mà sẽ nhanh chóng bị con quái vật khác đánh chiếm. Nếu vậy thì tiểu nhân không thể đảm bảo an toàn cho người dân trong thành được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng có lý. Ta hỏi ngươi, yêu quái cấp mười trên ngươi có thực lực thế nào?”
Hắc hổ quái: “Nếu tiểu nhân trở thành yêu quái cấp mười thì thực lực bét cũng phải tăng lên năm, sáu lần. Còn nếu bây giờ mà đối đầu với yêu quái cấp mười thì chắc tiểu nhân chỉ trụ được một, hai hơi thở là ngỏm”.
“Ngươi là yêu quái cấp chín thì có biết con người giết yêu quái xong thì năng lượng hấp thu được từ đâu ra không?”
Hắc hổ quái: “Thưa chủ nhân, năng lượng ấy đến từ hồ Sinh Mệnh, tổng sức mạnh ở đây có hạn và tồn tại trong tư nhiên. Con người có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh qua việc giết yêu quái. Yêu quái chúng tiểu nhân cũng có thể đoạt lại sức mạnh này nhờ ăn thịt con người nên vẫn giữ được cân bằng. Sức mạnh của con ngươi không giảm, mà sức mạnh của yêu quái cũng không tăng, từ đó hình thành môt vòng tuần hoàn năng lượng sinh mệnh cân bằng”.
Ngô Bình: “Cấp cao nhất của yêu quái các ngươi là bao nhiêu?”
Hắc hổ quái: “Quy luật ở thế giới này thay đổI rất nhanh nên yêu quái không thể năm giữ cấp quá cao được, cấp coa nhất hiện giờ là 11, nhưng nó không thể sống lâu. Trong lịch sử thì chúng đều không sống quá một tháng”.
Ngô Bình: “Tại sao?”