Pháp thần của Ngô Bình vừa xuất hiện, anh biết thực lực của mình đã đạt đến trình độ của yêu quái cấp chín, hay thậm chí còn cao hơn.  

 

Song, giờ anh chưa thể tu luyện lên cao tiếp được, vì cảnh giới Thông Thiên sau đó không có nội dung tu luyện.  

 

Sau khi đột phá, Ngô Bình đã phóng khí tức của mình ra. Ngay sau đó, cả Vân Đô đều bị khí tức của anh che phủ, các con yêu quái mạnh mẽ đều phải chấn động.  

 

Lúc này, Ngô Bình được bao quanh bởi một ánh hào quang, anh bay vút lên cao rồi tiến ra ngoài thành.  



 

Không lâu sau, anh đã đáp xuống một vùng đất núi hoang vu, anh vừa đáp xuống thì đã có hơn chục con yêu quái bay từ trong thành Vân Đô ra.  

 

Trong số chúng, yêu quái có cấp thấp nhất là cấp bảy, tiếp đến là bốn con cấp tám và hai con cấp chín.  



 

Một con yêu quái đầu chim ưng mình người cấp chín nhìn Ngô Bình như một món ăn ngon rồi cười nói: “Sức mạnh tinh thuần quá, ăn ngươi xong thì khéo ta có thể tiến hoá lên cấp thứ mười đấy”.  

 

Ngô Bình: “Còn có cả yêu quái cấp mười à? Được đấy, nhưng tiếc là ngươi chưa đủ trình ăn thịt ta đâu”.  

 

Con Ưng quái cười sằng sặc rồi bay lên cao, hoá thành một con yêu quái khổng lồ, đôi cánh dài mười mấy mét của nó đang bổ nhào về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ tay phải lên rồi bình thản nói: “Trói!”  

 

Cây cỏ dưới đất bỗng lớn nhanh như thổi, sau đó kết thành một bàn tay lớn màu xanh và trói con Ưng quái lại.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã bay lên lưng con chim ứng và đấm một phát vào đầu nó.  

 

Cứ thế, con yêu quái cấp chín đã bị anh đánh chết dễ dàng. Một luồng sức mạnh lớn đã xuất hiện trong người anh và nhanh chóng được mệnh môn hấp thu, sau đó bổ trợ thêm cho pháp lực của anh.  

 

“Cái gì?”, nhóm yêu quái sợ tái mặt rồi co giò chạy hết.  

 

“Trói!”  

 

Đột nhiên xung quanh nổi lên gió lớn, hút hết đám yêu quái lại, đồng thời hình thành một bức tường gió lớn bao vây chúng.  

 

“Pháp thần! Anh ta là pháp thần!”, con yêu quái cấp chín còn lại hét lên với vẻ sợ hãi, nó là một con hổ tinh màu đen, sau lưng có sáu cái cánh. Câu như hổ mọc thêm cánh cũng từ nó mà ra.  

 

Khoảng chục phút sau, ngoài con hổ bay ra thì tất cả lũ yêu quái đều đã bị Ngô Bình giết chết, sau đó anh đã hấp thu được thêm nhiều sức mạnh.  

 

Con hổ quỳ dưới đất run rẩy, người trước mặt nó quá đáng sợ, khiến nó kinh hồn bạt vía, không dám có ý phản kháng.  

 

“Từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của ngươi, rõ chưa?”  

 

Hắc hổ quái gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.  

 

Ngô Bình lấy nguyên hạch rồi hỏi Hắc hổ quái: “Trước đó, ngươi kiếm đâu ra các dược liệu đã đưa cho Mã Bảo Ngọc thế?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play