Vào thiên cung rồi, Ngô Bình phát hiện đây là một không gian rất lớn, bọn họ đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng trước. Nền đất ở đât được lát bằng linh ngọc, bên trên còn khắc phù văn kỳ diệu. Trật tự đại đạo ở đây rất hoản chỉnh nên dễ sống hơn nhiều so với bên ngoài. Cái khó mà có đến 10 mặt trời ở đây, mỗi mặt trời đều toả ra những năng lượng duy độ cao có thuộc tính khác nhau, chúng đều có lợi với người tu hành.
Diệp Băng Hi cũng đến đây lần đầu nên cảm thán: “Thiên cung đúng là danh bất hư truyền, nếu em được sống ở đây thì tốt biết mấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sau này, cô muốn ở đây bao lâu thì ở”.
Nơi này có diện tích khoảng trên một triệu mét vuông, cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ có phong cảnh rất đẹp.
Diệp Băng Hi nói: “Công tử, các khu vực trong thiên cung đều rất đặc biệt, phải có thực lực đủ mạnh thì mới khai phá được. Những gì chúng ta thấy đều là những thứ mà người đời sau tìm ra đấy”.
Ngô Bình: “Thế thì tôi cũng có thể đi khai pha một khu à?”
Diệp Băng Hi: “Hình như phải mua giấy phép, có nó rồi thì mới được đi khai phá vùng đất mới. Nếu không muốn tìm tòi hoặc không thể tìm được gì thì có thể bán lại cho người khác cũng được”.
Đúng lúc này, có một người thanh niên dẫn theo hai tuỳ tùng bay đến, anh ta chắp tay với Ngô Bình rồi cười nói: “Chắc công tử mới đến đây đúng không?”
Ngô Bình thấy đây là một vị Thần Tiên nên gật đầu đáp: “Đúng”.
Người đó cười nói: “Tại hạ là Mạnh Vĩ, là thương nhân mua bán nhà đất ở đây, nếu anh muốn mua nhà thì cứ tìm tôi”.
Ngô Bình: “Tôi muốn mua giấy phép khai phá thì phải đi đâu?”
Mạnh Vĩ sững người, sau đó quan sát kỹ Ngô Bình rồi nói: “Anh có chắc là muốn tự tìm tòi không?”
Ngô Bình: “Sao? Không được à?”
Mạnh Vĩ cười nói: “Được chứ, nhưng hơn một nghìn năm qua các khu vực của thiên cung chưa hề có sự thay đổi nào, cũng không có ai tìm được ra khu mới. Nguyên nhân rất đơn giản, vì những nơi có thể tìm được đã bị tìm thấy cả rồi. Còn lại thì toàn các chỗ nguy hiểm nên tôi khuyên anh nên mua nhà thì hay hơn, như vậy tránh được nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Tôi muốn thử”.
Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Mạnh Vĩ nói: “Nếu anh cần thật thì tôi đang có một giấy phép đây, cái này nhà tôi truyền mấy đời rồi đấy”.
Ngô Bình: “Giấy này có bán ở chỗ nào khác không?”
Mạnh Vĩ: “Thì tôi đã nói ban nãy rồi, đã không có ai dùng đến giấy này suốt hơn nghìn năm qua, vì thế cơ quan liên quan đã không còn tồn tại nữa. Nếu anh cần thì mua của tôi này, đảm bảo giá cả hợp lý”.
Ngô Bình: “Được, tôi mua”.
Mạnh Vĩ: “Rồi, giờ tôi sẽ đi lấy, anh chuẩn bị 1000 tỷ tiền Thượng Thanh đi”.
1000 tỷ! Diệp Băng Hi trợn tròn mắt rồi nói: “Gì mà đắt thế?”
Mạnh Vĩ: “Không đắt chút nào đâu, nếu là ngày trước thì ba đến năm nghìn tỷ khéo còn không mua được”.