Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vừa hay tôi cũng không quen biết nhiều ở đây, thu nhận cô rồi thì sau này cũng có chốn dừng chân”.
Sau đó, anh hỏi: “Băng Hi, hình như đại thế giới Thượng Thanh là trung tâm liên lạc giữa các thế giới à, tôi thấy cần phải lập nghiệp ở đây, cô đi xem nhà với mặt bằng cửa hàng với tôi nhé!”
Diệp Băng Hi cười nói: “Công tử, thế thì anh phải đến nơi phồn hoa nhất của đại thế giới Thượng Thanh là thành Thủ Dương”.
Ngô Bình: “Thành Thủ Dương? Tôi chưa đến đó bao giờ, đi thôi!”
Lấy ngân lượng xong, hai người vừa đi vừa trò chuyện về tình hình của thành Thủ Dương. Một nửa dân số trong thành là Nhân tộc, còn lại là các tộc khác nên tình hình khá phức tạp.
Nhưng an ninh ở thành này rất tốt, tu sĩ sinh sống ở đây thường ít gây chuyện, họ đến đây để kinh doanh hoặc định cư.
Thành Thủ Dương là một thành trì siêu câp lập thể, bất kỳ ngôi nhà nào ở đây cũng nối liền với một thế giới lớn, đến một con hẻm mà đi đến cuối cùng có thể tới một thời không khác.
Ngoài nhiều thời không gập ra thì thành Thủ Dương còn phân theo cấp trên dưới. Cấp trên là một thiên cung rộng lớn, nhà cửa san sát, chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị cao nhất mới được sống ở đây.
Thiên cung danh xứng với thực, nó vốn là một cung điện của thiên đình cổ, nhưng đã được một đại năng của đại thế giới Thượng Thanh tạo thành thiên cung. Sau khi vào đó rồi thì sẽ thấy một thế giới rộng lớn cùng các khu vực thần bí chưa từng được ai khai phá. Đây là nơi mà các tu sĩ tầm trung chỉ có thể ngước nhìn, chứ không được đặt chân tới.
Thành trì bên dưới thiên cung mới là nơi dành cho các tu sĩ tầm trung sinh sống, nơi đây cũng được phân thành nội thành, ngoại thành và ngoại ô. Những người sống ở ngoại ô là tu sĩ có cấp thấp nhất, ngoại thành dành cho tu sĩ tầm trung. Còn tu sĩ sống trong nội thành hầu hết đều có thực lực và địa vị nhất định. Họ không thể lên thiên cung, nhưng có thể xưng bá xưng vương ở dưới này.
Đến thành Thủ Dương rồi, Ngô Bình đã nhìn lên cung điện to lớn trên cao rồi hỏi: “Đây là thiên cung mà cô kể à?”
Diệp Băng Hi: “Vâng, người ngoài như chúng ta thì không thể lên đó được, muốn lên thì phải mua tư cách”.
Ngô Bình: “Mua một tư cách hết bao nhiêu?”
Diệp Băng Hi: “Một trăm triệu tiền Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, cô đi mua vài cái đi”.
Diệp Băng Hi gật đầu rồi cầm tiền của Ngô Bình đi mua tư cách ngay. Còn Ngô Bình thì bay lên lối vào của thiên cung rồi quan sát nơi này.
Khi anh gần đến nơi thì chợt có một luồng sức mạnh trong cơ thể rung lên, hình như anh có một cảm giác rất đặc biệt với thiên cung này.
Anh chợt nhớ tới sức mạnh Doanh Hoàng mà mình từng hấp thu, ngoài ra anh còn có huyết mạch của Thiên Thánh, cho nên anh có cảm giác ấy với thiên cung này cũng không có gì là lạ.
Có hai hàng binh sĩ đứng trông coi ở lối vào của thiên cung, đếm sơ cũng phải hơn 20 người. Nhìn thấy Ngô Bình đến, có mấy người lập tức nhìn anh với vẻ cảnh cáo.
Ngô Bình lừ mắt nhìn lại thì mấy binh sĩ kia lập tức thấy run sợ từ trong tâm hồn, sau đó quỳ xuống đất.