Ngô Bình nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn ông biết rõ lai lịch Thánh Sơn này chứ!”
Hắc Bào: “Đúng, tại hạ có biết”.
Ngô Bình nói: “Người ở bên trong, bị các ngươi trấn áp bao lâu rồi?”
Hắc Bào im lặng một lát rồi nói: “Vốn không phải do Yêu tộc tôi trấn áp, mà là ở kỷ nguyên trước, bị Tiên tộc trấn áp”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sơn tộc lại đi trấn áp một Thánh Thai? Ông biết nguyên do không?”
Hắc Bào: “Xin Thánh Hoàng hãy đến phủ”.
Ngô Bình: “Cũng được”.
Anh cũng không sợ Hắc Bào này làm ra trò gì, đi theo ông ta đến một phủ viện trên đảo. Nơi này, là nơi ở của Tất Tuyên, nhưng hiện tại đã không còn ai, chỉ có Ngô Bình và Hắc Bào.
Hắc Bào: “Thánh Hoàng bệ hạ, năm đó Tiên tộc áp bức các tộc, thủ đoạn thống trị rất tàn khốc, trong đó bên chịu trấn áp kinh khủng nhất, chính là Thần tộc”.
Ngô Bình: “Chuyện này tôi cũng biết đôi chút. Chỉ là chuyện này và Thánh Thai trong núi kia có liên quan gì?”
Hắc Bào: “Tiên tộc lợi dụng bí pháp bói toán vô thượng, cho rằng cuối cùng Tiên tộc có thể bị tiêu diệt bởi một cao thủ Thánh Đạo, cho nên rất e ngại với tất cả Thánh Linh. Thánh Thai này vừa được ra đời, đã bị Tiên tộc giam cầm, dùng mọi cách muốn tiêu diệt. Nhưng mỗi lần tiêu diệt, Thánh Thái đều sẽ xuất hiện ở nơi khác, hơn nữa sẽ mạnh hơn lần trước. Sau này Tiên tộc không còn cách nào, chỉ có thể dùng trận pháp trấn áp, ngăn cản nó tiếp tục phát triển”.
Ngô Bình: “Ngay cả Tiên tộc cũng không có cách gì, xem ra Thánh Thai này không đơn giản”.
Hắc Bào: “Đúng vậy. Sau này Tiên tộc bị Thần tộc lật đổ, Thánh Thai này loại rơi vào tay Yêu tộc chúng tôi. Tôi có thể thành Thánh, chính là lĩnh ngộ được Thánh Đạo ở gần Thánh Sơn”.
Ngô Bình: “Tất Tuyên là thuộc hạ của ông?”
“Vâng”. Hắc Bào thành thật trả lời.
“Mục đích của các ông là gì?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
Hắc Bào cười khổ: “Tôi cũng là làm theo lệnh. Mấy người bên trên bảo tôi bắt đầu ra tay đối phó với đế quốc Thiên Đỉnh, đoạt lấy đại lục Hồng Hoang. Hành động song song không chỉ có mỗi bên tôi, Yêu tộc ở những nơi khác cũng rat ay, nghe nói là phải phối hợp với hành động của Thần tộc”.
Ngô Bình: “Mục tiêu cụ thể của ông là gì?”
Hắc Bào im lặng mấy giây, nói: “Ngăn cản chư thánh thức tỉnh, nắm giữ binh tộc”.
Ngô Bình nói: “Giống như tôi dự đoán, quả nhiên Thần tộc vẫn luôn nhắm đến binh tộc và chư thánh”.
Hắc Bào: “Lúc trước không biết Thánh Hoàng cũng ở đây, nếu biết, chúng tôi chắc chắn không dám!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cho các ông ba ngày, rời khỏi khu vực Đông Hải, hơn nữa vĩnh viễn không được quay lại”.
Hắc Bào lại không có ý chống đối, nói: “Vâng, trong ba ngày chúng tôi chắc chắn sẽ rời đi”.
Ngô Bình: “Thánh Sơn kia ở để lại đi, để nó lại cũng tốt cho các ông”.
Hắc Bào nghiến răng nói: “Thánh Hoàng bệ hạ, núi thánh rất quan trọng với Yêu tộc tôi nên chúng tôi bắt buộc phải mang đi”.