Anh phát hiện, trường lực này có thể tăng tốc độ tu hành và tiến hóa của Yêu tộc. Nói như vậy, nơi này sinh ra đại thánh Yêu tộc cũng không có gì lạ.  

 

Ưng yêu kia hừ lạnh nói: “Ngươi mau rời khỏi đây, nếu không sẽ có Yêu tộc hùng mạnh đến, chắc chắn ăn sạch ngươi”.  

 

Ngô Bình nói: “Nơi này, không ai có thể ăn được tôi cả”.  



 

Nói xong, anh bay thẳng về phía Thánh Sơn.  

 

Yêu tộc xung quanh cách Thánh Sơn cũng chừng mấy vạn mét, bởi vì nếu ở Thánh Sơn quá gần, sẽ bị sức mạnh kinh khủng thiêu đốt, cho dù là đại thánh Yêu tộc thuở đầu cũng không dám đáp lên núi.  

 



Lúc này, Ngô Bình lại trực tiếp bay lên đỉnh núi, mà sức mạnh yêu sơn trên đỉnh núi là nơi mạnh nhất!  

 

“Hừ, người này muốn chết sao? Thế mà lại bay lên đỉnh núi…”  

 

Thế nhưng, lời Yêu tộc này còn chưa dứt thì đã ngậm miệng lại, sau đó trừng to mắt, vẻ mặt không tin nổi.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã đáp xuống đỉnh núi, băng cứng xung quanh giống như gậy sắt, trường lực kinh người như có thể xé rách quần áo, vạn vật. Nhưng Ngô Bình lại không giống như người thường, vẫn vươn tay chạm vào khối băng, lầm bầm nói: “Băng tinh khiết”.  

 

“Người nào dám xông vào Thánh Sơn tôi?”  

 

Lúc nào, một âm thanh vang lên, từ phía a có một dã thú hình dạng kỳ lạ bay đến, cả người đen tuyền, vóc dáng như khỉ, trên người mọc ra bốn cái cánh màu bạc, đôi mắt màu bạc, khá giống loài dơi. Kẻ đến, chính là Yêu tổ Tất Tuyên.  

 

Ngô Bình không quan tâm ông ta, mà tìm một khối băng rồi ngồi xuống, nhắm mắt ngồi thiền.  

 

Tất Tuyên nhìn thấy Ngô Bình không sợ sức mạnh của Thánh Sơn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nói: “Các hạ là ai, có dám nói ra tên họ không?”  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm ông ta mà niệm một đoạn chú, Thánh Son lập tức chấn động, mười hai trận pháp trong núi bỗng thả lỏng.  

 

Sắc mặt Tất Tuyên thay đổi, thét lớn: “Ngừng tay!”  

 

Ngô Bình ngừng niệm chú, lạnh nhạt nói: “Tôi đang làm gì, ông hiểu rõ nhất, bảo người có tư cách nhất Yêu tộc các ông ra nói chuyện với tôi”.  

 

Tất Tuyên hít sâu một hơi: “Rốt cuộc anh là ai?”  

 

“Ầm ầm!”  

 

Ngô Bình dùng uy lực Thánh Hoàng, mây mù tan đi, hàng tủ hào quang chiếu sáng đất trời, các thần yêu bị ánh sáng chiếu vào, khắp người đều bốc khói đen, kêu thét chạy khắp nơi.  

 

Tất Tuyên cũng rất khó chịu, vội nói: “Xin Thánh Hoàng thu lại Thánh Uy!”  

 

Thánh quang biến mất, Tất Tuyên lau mồ hôi lạnh nói: “Tiểu yêu sẽ đi mời đại thánh tộc tôi đến!”. Tất Tuyên vội rời đi, chưa đến nửa canh giờ đã quay về, đi cùng ông ta còn có một vị ông lão áo bào đen, quanh người tỏa ra khí yêu, mà cũng có cả thánh ý, chỉ là thánh ý của ông ta khác với của Nhân tộc, rõ ràng đã đi một con đường khác.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play