Chương 4525
Ngô Bình bỏ đũa xuống rồi nói: “Chắc là người nhà họ Ác”.
Anh đi ra ngoài thì nhìn thấy có mấy chục người đang đứng chặn trước cửa nhà trọ, chủ nhà trọ không dám chạy ra, cả khách thuê trọ cũng thế.
Trông thấy Ngô Bình, tên tóc vàng vừa bị anh đánh đã hét lên: “Tiểu Phi, là nó đấy”.
Người tên Tiểu Phi khoảng ngoài 20 tuổi, đó chính là Ác Phi, hắn cười lạnh nói: “Tiểu tử, dám động đến người nhà họ Ác ta, ngươi chán sống rồi hả?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Câu này phải là tôi nói mới đúng, anh muốn chết à?”
Ác Phi giơ tay phải lên cao, một thanh phi đao xuất hiện rồi loé sáng, sau đó lượn vòng quanh ngón tay hắn ta với tốc độ rất nhanh.
Hắn ta lạnh giọng nói: “Nếu ta mà tung thanh phi đao này ra thì người chết là cái chắc. Tiểu tử, ngươi muốn bị chém đầu hay móc mắt?”
Ngô Bình: “Thanh đao này của anh không làm gì được tôi đâu, không tin thử mà xem”.
Ác Phi lắc đầu: “Mồm miệng ra phết đấy, thế thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước”.
Hắn ta vừa nói dứt câu thì thanh phi đan đã bay ra nhanh như điện về phía Ngô Bình.
Cheng!
Một thanh đoản kiếm bất chợt bay ra, nó lao đi cũng rất nhanh, sau đó chém thanh đao đứt làm đôi.
Thanh phi đao mà Ác Phi chẳng dễ gì luyện chế được đã bị chém đứt đôi rơi xuống đất, linh khí nhanh chóng biến mất, hắn ta cũng bị phản phệ rồi hộc ra một ngụm máu.
“Tôi còn tưởng anh mạnh đến đâu, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi”, Ngô Bình lắc đầy rồi vung tay lên, thanh đoản kiếm tiếp tục chĩa vào Ác Phi.
Hắn ta vừa định xin tha thì đường kiếm đã sáng lên, còn đầu của hắn ta thì rơi xuống đất.
Ngô Bình giết Ác Phi xong, thì những người khác đều sợ xanh mặt.
Sau đó, anh quay lại phòng rồi đánh chén tiếp.
Tin Ác Phi chết nhanh chóng truyền khắp phố, ai biết cũng đều bùng nổ rồi bàn tán xôn xao, hắn ta là trụ cột của nhà họ Ác, giờ chết rồi thì kiểu gì cũng có nhiều người kéo đến nhà họ.
Trong ngày hôm đó, 57 khẩu trong nhà họ Ác đã bị kẻ thù đến giết sạch, khi còn sống họ tung hoành ở con phố này và hại rất nhiều người vô tội nên giờ bị vậy cũng đáng.
Ngô Bình vừa ăn xong thì chủ nhà trọ chạy đến hành lễ với anh rồi nói: “Hảo hán, cậu đã trừ gian cho nơi này, các hộ gia đình ở đây đều rất cảm kích và dâng quà tặng, mong cậu nhận cho”.
Ngô Bình ngạc nhiên vì có cả quà.
Anh nói: “Nhà họ Ác đáng chết, mọi người không cần cảm ơn tôi”.
Chủ nhà trọ: “Hảo hán, họ đã để quà ở cửa rồi, mong cậu nhận cho”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, cảm ơn họ giúp tôi”.
Chủ nhà trọ đi rồi, Ngô Bình phát hiện đúng là có rất nhiều quà ở bên ngoài, tuy không phải đồ có giá trị nhưng đây là tấm lòng của mọi người dành cho anh.
Ngô Bình chuyển hết đồ vào phòng xong thì nói với Truy Điện: “Mình đã nhận nhiều đồ như vậy thì ở lại đây vài hôm để tăng tu vi đi”.
Truy Điện: “Được, so với phí thời gian trên đường thì thà đột phá ở đây cho xong”.
Cứ thế, Ngô Bình đã ở lại đây tạm vài hôm, chủ nhà trọ cảm kích nên không lấy tiền của anh. Hơn nữa, quán ăn ở bên cạnh cũng mang đủ ba bữa sang cho anh mỗi ngày hoàn toàn miễn phí. Ngô Bình hỏi ai mang đồ ăn đến thì chủ nhà trọ bảo mỗi ngày một người khác nhau.
Ngô Bình mặc kệ, cứ thế ăn uống no say rồi tu luyện.