Chương 4513
Truy Điện: “Tôi cho cậu hai mươi ngày, sau hai mươi ngày, cậu trả lại cho tôi 120 nghìn tử tinh tệ cả vốn lẫn lãi”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Được, ta nhất định sẽ trả cho ngươi”.
Truy Điện cười nói: “Đi theo tôi”.
Truy Điện đi trước, Ngô Bình theo sau. Người ngựa đi được vài dặm thì đến một ngôi nhà lớn cách đó không xa.
Truy Điện nói: “Chàng trai trẻ à, có một chiếc chìa khóa dưới yên ngựa của tôi, hãy lấy nó ra”.
Ngô Bình đưa tay tìm được một chiếc chìa khóa vàng, hỏi: “Dùng để mở cửa sao?”
“Đây là tín vật, cậu gõ cửa đi vào, khi người bên trong nhìn thấy chìa khóa thì sẽ coi cậu là chủ nhân căn nhà này”.
Ngô Bình cảm thấy nó rất thú vị và cười nói: “Truy Điện, ngươi cũng lắm trò thật”.
Truy Điện: “Thỏ khôn có ba hang, tất nhiên ta phải bày ra nhiều trò rồi”.
Khi đến cửa, Ngô Bình gõ vài cái. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đi ra mở cửa, vừa định hỏi thì nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Ngô Bình, vội vàng khom người nói: “Thì ra là cậu chủ đã về, mời vào trong”.
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, đi theo người đàn ông vào sân. Hơn chục ngôi nhà được xây dựng trong sân, có một khu vườn phía trước và một vườn rau nhỏ phía sau.
Truy Điện: “Cậu trực tiếp đi thư phòng, nơi đó tôi cất giấu những đồng tử tinh tệ”.
Ngô Bình nói với người đàn ông trung niên: “Tôi đi thư phòng, ông đi chuẩn bị chút đồ ăn đi”.
Người đàn ông trung niên nói: “Vâng. Chủ nhân, tôi tên Từ An, nếu như cậu có việc gì cứ nói với tôi”.
Từ An lui xuống, Ngô Bình đi thẳng vào thư phòng, ấn vào giá sách, một cánh cửa bí mật liền xuất hiện. Anh mở cánh cửa bí mật bằng chìa khóa và bước vào một tầng hầm. Tầng hầm lớn bằng ba căn phòng, có những hộp bảo vật trong đó.
Truy Điện thận trọng bước xuống, chỉ móng ngựa vào một chiếc hộp đen và nói: “Trong đó cậu có thể lấy mười nghìn, cậu không được phép lấy nhiều hơn”.
Ngô Bình mở hộp và thấy bên trong là một viên pha lê màu tím có kích thước bằng một đồng xu, đang phóng năng lượng mạnh mẽ.
Anh kinh ngạc: “Đây là tử tinh tệ sao? Trong hộp này ít nhất có 500 nghìn đúng không?”
Truy Điện: “500 nghìn cũng là của tôi, cậu chỉ có thể rút ra 10 nghìn”.
Ngô Bình cười nói: “Trước đó ta sợ ngươi không có nhiều tiền như vậy, hay là cho ta mượn thêm nhé?”
Truy Điện liếc anh một cái: “Mượn nhiều thì cậu có thể trả sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Ta quên nói cho ngươi, linh nguyên của ta là siêu cấp, chủ nhân của ngươi chắc cũng không đạt tới siêu cấp nhỉ?”
Truy Điện sửng sốt: “Siêu cấp? Không thể nào! Chủ nhân của tôi cũng là linh nguyên nhị phẩm!”
Ngô Bình đưa tay chỉ, một tia sét xuất hiện. Đây không phải là ánh chớp, mà là tinh hoa cực kỳ tinh khiết và cực kỳ mạnh mẽ của anh!
Nhìn thấy linh nguyên của Ngô Bình, Truy Điện thở dài: “Tuyệt vời! Cậu có thể lấy tiền ở đây tùy thích, nhưng lãi suất cao hơn một chút”.
Ngô Bình tức giận nói: “Không phải chúng ta đã thống nhất lãi suất hàng ngày là 1% sao?”
Truy Điện thản nhiên nói: “Hiện tại tôi đã đổi ý, tiền lãi mỗi ngày là 2%, cậu có muốn mượn hay không?”
Ngô Bình hừ một tiếng, “Vậy ta mượn một trăm nghìn tử tinh tệ!”