Chương 4512
Quá trình tu luyện linh nguyên vô cùng dễ chịu, Ngô Bình cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng chuyển hóa thành linh nguyên. Khi đến buổi trưa, cơ thể anh đã hoàn toàn không còn chút chân khí mà chuyển hết thành linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên của anh là linh nguyên thiên phẩm!
Anh mở mắt ra, nói: “Truy Điện, ta đi mua ít dược liệu để tăng cường chân khí trong cơ thể”.
Giờ anh cảm thấy linh nguyên trong cơ thể quá ít. Anh phải nhanh chóng tu luyện ra nhiều chân khí hơn để chuyển hóa thành nhiều linh nguyên hơn.
Truy Điện: “Muốn mua dược liệu thì tốt nhất là đến Chương Thành, ở thị trấn nhỏ như thế này rất khó mua được dược liệu tốt”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ăn xong rồi chúng ta xuất phát”.
Buổi chiều họ đi đường rất nhanh, Truy Điện dồn hết toàn lực, đi nhanh như tia chớp, họ đến Chương Thành trước khi trời tối.
Đến Chương Thành, Ngô Bình thấy nơi này phồn hoa hơn thị trấn gấp trăm lần. Trong thành ngoài thành đầy ắp người, trên phố lớn cửa tiệm san sát, đâu đâu cũng toàn thương nhân.
Ngô Bình hỏi: “Truy Điện, ngươi biết rõ nơi này nhỉ?”
Truy Điện: “Đến vài lần nên cũng biết rõ”.
“Biết ở đâu có hiệu thuốc không?”
Truy Điện: “Đi thẳng, sau đó rẽ trái sẽ đến một con phố chuyên bán thuốc, có rất nhiều hiệu thuốc”.
Ngô Bình lập tức đi thẳng, anh đi được mấy trăm bước thì rẽ trái, quả nhiên thấy một con phố có rất nhiều hiệu thuốc. Anh đến hiệu thuốc đầu tiên, nhìn thử thì phát hiện có đến mấy trăm loại thuốc đang được bày ngăn nắp trên giá gỗ.
Nơi này toàn là những loại thuốc bình thường, không có ích nhiều với anh. Anh hỏi sơ giá cả, nhưng những dược liệu anh thấy có thể dùng thì giá vô cùng cao, loại nào cũng mấy chục nghìn tiền vàng, thậm chí hàng trăm nghìn.
Ngô Bình rất rõ, với số tiền của anh không thể mua được nhiều loại.
Anh ra khỏi hiệu thuốc, thở dài: “Giá mà có một khoản tiền lớn thì tốt biết mấy”.
Truy Điện chớp mắt, hỏi: “Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng tôi phải thu lãi”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Ngươi có tiền sao?”
Truy Điện: “Tất nhiên rồi. Tôi có nhiều chủ nhân như vậy, có tiền là rất bình thường”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi có thể cho ta mượn bao nhiêu?”
Truy Điện hỏi ngược lại: “Cậu muốn mượn bao nhiêu?”
Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: “Mười nghìn tinh tệ”.
Truy Điện nói: “Tinh tệ có rất nhiều loại, loại thấp nhất là lam tinh tệ, một lam tinh tệ bằng tám trăm tiền vàng. Trên đó là tử tinh tệ, một tử tinh tệ có thể đổi mười lăm lam tinh tệ”.
Ngô Bình chớp mắt: “Vậy thì cho tôi mượn tử tinh tệ đi”.
Truy Điện rất bình tĩnh và nói: “Một vạn tử tinh tệ tương đương với 120 triệu tiền vàng. Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Ngô Bình cười hì hì và nói: “Mua dược liệu cần rất nhiều tiền”.
Truy Điện: “Tôi cho cậu mượn cũng được, nhưng lãi một ngày là 1%”.
Ngô Bình nhảy dựng lên: “Lãi một ngày 1%? Một ngày phải trả 1.2 triệu tiền vàng sao?”
Truy Điện trợn mắt và nói: “1% đã rất thấp rồi. Cậu có thể đến ngân hàng và hỏi, họ yêu cầu ít nhất 3%”.
Ngô Bình hỏi: “Bao lâu thì trả lãi?”