Chương 4464
Ngô Bình gật đầu: “Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha. Món nợ này, lát nữa tôi sẽ tính với cậu. Đầu người, đến đây!”
Anh giơ tay ra, cái đầu trong tay cậu trai liền bay đến trước mặt Ngô Bình. Một quầng ánh sáng xanh lục toả ra từ lòng bàn tay anh, bao bọc lấy cái đầu ấy. Một thi thể không đầu ở gần đó cũng bay đến và được ánh sáng xanh này bao bọc.
Mọi người đều há hốc mồm, tự hỏi anh đang làm gì, chẳng lẽ muốn cứu người đã bị chặt đầu ư?
Cậu trai cười khẩy: “Một nhát đao của tôi đã chém hồn nó trước rồi mới chém người nó. Dù anh có bản lĩnh cách mấy cũng không cứu nổi đâu!”
Ngô Bình không nói gì, hai bàn tay áp lại, đầu và thân mình cũng hợp lại với nhau, thần kinh, mạch máu, cơ bắp, kinh mạch, tất cả đều được nối lại. Cùng lúc ấy, anh vươn hai tay ra, hai luồng hồn phách liền bay tới và được anh đưa vào thi thể.
Sau đó anh ném thi thể vào sào huyệt tà ma. Ở đó không chỉ có thể nâng cao tư chất của một người, mà còn giúp người ta chết đi sống lại.
Sau khi đưa em trai của Hà Sở Sở vào sào huyệt, Ngô Bình mới nhìn về phía cậu trai kia, lạnh lùng nói: “Ra tay với một cậu bé mới bảy tuổi, tội không thể tha!”
Cậu trai cười khẩy: “Tội không thể tha? Anh nghĩ anh là cái thá gì?”
Ngô Bình đáp trả: “Tôi là người có thể dễ dàng bóp chết cậu!”
Cậu trai cả giận: “Láo xược! Người đâu, hạ gục hắn!”
Từ sau lưng cậu ta, một quái vật đầu hổ thân người lao về phía Ngô Bình với khí thế hung hãn.
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, ngón trỏ tay phải khẽ búng một cái, một luồng ánh sáng đen liền đánh vào người con quái vật đầu hổ, khiến cơ thể nó lập tức nổ tung, máu thịt văng tung toé!
Sau khi giết chết quái vật đầu hổ, Ngô Bình hờ hững nói: “Giết người đền mạng. Chờ chết đi”.
Anh giơ tay phải lên rồi từ trên cao ấn xuống, từ trên trời liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ, trấn áp cậu trai kia. Bàn tay ấy được bao quanh bởi vô số ngôi sao, cực kỳ to, nhưng càng xuống thấp, nó càng nhỏ đi. Khi nó hạ xuống đầu cậu ta thì đã to bằng tấm ván cửa.
“Cậu dám!”
Một giọng nói vang lên từ cách đó rất xa. Một luồng kiếm quang chém về phía Ngô Bình.
Tay trái của Ngô Bình khẽ vung, kiếm quang liền bị đánh bay, đồng thời lòng bàn tay cũng đáp xuống đất.
“Ầm!”
Đòn này chính là tuyệt học kỷ nguyên. Cậu trai kia lập tức tan thành mây khói. Cùng lúc ấy, một người đàn ông trung niên vội bay đến. Nhìn thấy dấu tay khổng lồ trên mặt đất, ông ta điên cuồng gào thét, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Cậu dám giết chết con trai tôi!”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Con trai ông vừa giết hại một cậu bé bảy tuổi. Cậu bé ấy cũng có cha có mẹ, nỗi đau của họ không kém gì ông”.
Người trung niên giận dữ nói: “Lũ tôm tép ấy làm sao có thể so sánh với bản hầu!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ông chính là Ôn hầu sao? Đến đúng lúc lắm. Nhà họ Hà đang được tôi bảo vệ. Nếu ông còn dám ức hiếp họ Hà, tôi sẽ đánh đến tận cửa, trả lại ông gấp mười lần!”
Ôn hầu tức giận đến mức bật cười: “Dù cậu giành được hạng nhất ở đại hội Thượng Thanh, cũng không có tư cách ăn nói với bản hầu như vậy!”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Tôi đã bảo rồi, không phục thì giao chiến!”
Ôn hầu định ứng chiến thì một tu sĩ từ trên cao bay xuống. Người này cưỡi một con bò trắng, mặc áo choàng trắng, để râu trắng, nhẹ nhàng cất lời: “Ôn hầu, nếu Lý công tử muốn so tài, sao không chọn ra một ngày, mỗi bên phái một người ra giao đấu”.
Nghe vậy, Ôn hầu giật mình đáp: “Tề vương nói chí phải!”