Chương 4463
Hà Hi Niên gật đầu: “Trừ phi công tử có đủ năng lực để đối chọi với tất cả thế lực này, bằng không chỉ có thể chọn cách rời khỏi đây”.
Ngô Bình nói: “Tôi đến đây vì muốn đi con đường Chân Thánh, sao có thể dễ dàng rời bỏ chứ?”
Hà Hi Niên đáp: “Công tử có tiền đồ xán lạn, nếu chỉ là rời đi tạm thời, thật ra cũng không có gì”.
Hà Hi Niên nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng đang khuyên Ngô Bình trốn chạy.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ mạnh nhà họ Thiên kia có thực lực thế nào?”
Hà Hi Niên trả lời: “Nghe nói thực lực của lão tổ nhà họ Thiên đã đạt trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên”.
“Kẻ mạnh tam kỷ nguyên? Thế thì đúng là rất mạnh”, anh nhẹ nhàng nói: “Có điều, người đó chắc chắn sẽ không ra tay với tôi”.
Hà Hi Niên thấy rất lạ: “Ý của công tử là lão tổ nhà họ Thiên sợ công tử ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế, vì ra tay với tôi, người đó sẽ không có phần thắng”.
Hà Hi Niên hít một hơi: “Năng lực của công tử đã đủ để đối chọi với kẻ mạnh tam kỷ nguyên sao?”
Ngô Bình đáp: “Ít nhất đối phương sẽ nghĩ vậy”.
Rồi anh xua tay: “Tôi phải bế quan tu luyện, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền tôi”.
“Vâng”, Hà Hi Niên vội đáp.
Trở về viện, Ngô Bình tiếp tục tu luyện tầng thứ ba mươi hai của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có tổng cộng ba mươi sáu tầng, trong đó tầng ba mươi mốt đến ba mươi sáu là cảnh giới Chân Hoàng.
Sau tầng ba mươi hai của công pháp này đã là trình độ tương đương với kẻ mạnh kỷ nguyên. Tầng ba mươi hai là một ngưỡng cửa, một khi đột phá, năng lực của Ngô Bình sẽ tăng vọt.
Cốt lõi của tầng công pháp này chính là tu luyện tuyệt học của các kỷ nguyên, học hỏi điểm mạnh, cải thiện thực lực. Không lâu trước đó, Ngô Bình vừa lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám loại tuyệt học kỷ nguyên, lúc này anh đã tu luyện ba mươi hai tầng, chẳng mấy chốc đã có đột phá, khí tức quanh người thay đổi rõ rệt.
Nếu bây giờ có người tiếp cận sẽ phát hiện trên người Ngô Bình toả ra khí tức của rất nhiều kỷ nguyên. Những luồng khí tức này giao hoà ở phía anh, tạo thành một bức tranh ba chiều đáng kinh ngạc, đây là cách anh tiến hành suy luận đối với các tuyệt học kỷ nguyên.
Anh đột phá chưa được bao lâu thì bỗng mở bừng mắt, thu khí tức lại, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngoài cửa Hà phủ.
Lúc này, một cậu trai mười mấy tuổi đang cầm một cái đầu người, đứng trước cửa. Đầu người kia còn đang chảy máu. Ngô Bình biết chủ của cái đầu ấy, đó là con trai út của Hà Hi Niên, năm nay mới bảy tuổi. Bây giờ cậu bé ấy đã bị kẻ khác sát hại, còn bị chặt đầu, cầm đến Hà phủ mà gào thét.
“Nghe cho rõ đây! Ngày hôm nay, từng người một của nhà họ Hà đều phải chết!”, gương mặt của cậu ta rất dữ tợn, ánh mắt hừng hực sát khí.
Nhìn thấy đầu của cậu bé, Hà Sở Sở lập tức ngất đi. Ngô Bình vội vàng vỗ vào vai Hà Sở Sở, cô ấy mới khóc nấc lên.
Ngô Bình vội vàng an ủi: “Đừng đau lòng quá, em trai cô vẫn cứu được”.
Hà Hi Niên giận dữ rống lên, mắt như muốn nứt toác ra: “Tao liều với mày!”
Ông ấy định xông tới nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại. Anh lãnh đạm nói: “Chuyện này cứ để tôi xử lý”.
Anh vừa nhìn cậu trai kia, vừa hỏi: “Ranh con, là người của Ôn hầu sao?”
Cậu ta liếc anh: “Ôn hầu chính là cha tôi. Anh là ai?”