Chương 4439
Lão tổ Huyền Đô: “Đúng vậy, vì vậy tất cả đều phải trông vào vận may của Huyền Bình”.
Khi Ngô Bình vào cửa Thượng Thanh, loáng một cái thì anh đã xuất hiện ở một quảng trường lớn, trên quảng trường có rất nhiều tu sĩ, đứng cách nhau rất xa.
Anh vừa xuất hiện thì có một tu sĩ nam bước qua, anh ta mặc một chiếc áo màu vàng, tay áo có thêu một thanh kiếm nhỏ.
Tu sĩ áo vàng hỏi: “Đưa bùa thông hành của anh cho tôi”.
Ngô Bình đưa lá bùa đó cho anh ta, tu sĩ áo vàng liếc sơ, vẻ mặt hơi khác lạ: “Thì ra là người đến tham gia đại hội Thượng Thanh, đi theo tôi”.
Anh ta dắt Ngô Bình đi về đầu kia của quảng trường, đến trước mặt của một tu sĩ trung niên, anh ta giao lá bùa cho tu sĩ trung niên rồi nói: “Anh đi theo ông ấy đi”.
Ngô Bình không nghi ngờ gì, đi theo người đàn ông trung niên rời khỏi quảng trường. Ngoài quảng trường là một vùng đất hoang dã, người đàn ông trung niên càng bay càng xa, nơi mà ông ta bay đến cũng càng lúc càng hoang vắng.
Ngô Bình cảm thấy có gì đó không ổn nên đột ngột dừng lại trên đầu một ngọn núi hoang, hỏi: “Ông định đưa tôi đi đâu?”
Tu sĩ trung niên dừng lại, ngoảnh lại nhìn Ngô Bình rồi cười, nói: “Đưa cậu về nhà”.
Ngô Bình: “Về nhà?”
Tu sĩ trung niên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Đời người thuộc về thiên địa, thiên địa chính là nhà của cậu, tôi đưa cậu quay về với thiên địa, thế nào hả?”
Ngô Bình đã hiểu ra, người này muốn giết anh, anh chau mày, nói: “Tại sao ông lại muốn giết tôi?”
Tu sĩ trung niên đưa lá bùa của ông ta ra, nói: “Vé vào đại hội Thượng Thanh quá quý giá, trên thị trường, giá trị của nó vượt qua giá trị một nghìn tỷ tiền đạo”.
Ngô Bình: “Ông giết tôi rồi tìm người mạo danh thay tôi sao?”
Tu sĩ trung niên cười, nói: “Cậu rất thông minh, bây giờ cậu có thể tự sát, vậy thì cậu có thể chết một cách dễ chịu”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chỉ dựa vào ông mà cũng dám nói chuyện như thế với tôi sao?”
Tu sĩ trung niên: “Tôi biết người có thể tham gia được đại hội Thượng Thanh đều có thực lực không tồi, nên tôi đã có chuẩn bị từ sớm”.
Ông ta vỗ tay, xung quanh liền có ba tu sĩ bay đến, khí tức của ba người này đều rất mạnh.
Tu sĩ trung niên cười, nói: “Cậu xem, cả ba người này đều là thần tiên, có hai người còn là tiên vương trung kỳ, một người là tiên vương đỉnh phong. Hehe, để mời được họ, tôi đã phải tốn một khoảng lớn đấy”.
Ngô Bình nói: “Ừm, ba vị tiên vương thú vị đấy. Thiết nghĩ trên người họ mang theo không ít tiền, giờ tôi đang thiếu tiền tiêu đây”.
Anh vừa thốt ra mấy lời đó thì mấy người trung niên đều ngây ra.
“Nhóc con, đã đến lúc này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói những lời này sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Ngô Bình lập tức giải phóng khí tức tiên hoàng, ba tiên vương liền giật mình, đồng thời bỏ chạy ngay.
Nhưng họ vừa dịch chuyển thì cơ thể đã bị giữ lại giữa không trung.
Tu sĩ trung niên giật mình, nhìn Ngô Bình chằm chằm, run rẩy nói: “Cậu… Cậu là Tiên hoàng?”
Ngô Bình bước đến trước mặt ông ta, đưa tay vào trong không gian duy độ trên người ông ta và lấy ra một số thứ, phần lớn đều là tiền đạo, tiền thần. Tính sơ giá trị cũng tầm hơn một nghìn tỷ tiền đạo.
Anh cất tiền rồi hỏi: “Bây giờ đến lượt tôi hỏi ông, ông muốn chết thế nào?”
Tu sĩ trung niên hối hận khôn cùng, nói: “Không biết người là tiên hoàng, tiểu nhân biết tội rồi”.