Chương 4438

Cùng lúc đó, Ngô Bình lại tiếp tục xây dựng đường tiên, tốc độ lĩnh ngộ truyền thừa trong cửu đỉnh của anh tăng rất nhanh.

Sau một tháng, một trăm nghìn linh binh xuất quan, đến giờ, thực lực của bất cứ linh binh nào cũng đều là đạo quân thiên ngoại, một trăm nghìn linh binh tương đương với binh đoàn một trăm nghìn đạo quân hùng mạnh, nghĩ thôi cũng biết thực lực đáng sợ thế nào.

Sau một tháng nữa, ba trăm nghìn cấm quân cũng đã xuất quan, thực lực của cấm quân đương nhiên không bì được với linh binh nhưng cũng đều là chân tiên thiên ngoại.

Đế quốc Thiên Võ có nhiều cao thủ như thế xuất hiện thì thực lực được nâng lên rất cao, chuyện này khiến Ngô Bình yên tâm rất nhiều.

Mấy ngày sau khi sắp xếp xong việc nhà, anh đã đến đại thế giới Thái Thanh.

Không còn mấy ngày nữa là đến đại hội Thượng Thanh một trăm năm mới tổ chức một lần và anh là người nắm giữ vé vào duy nhất của Thái Thanh tiên giáo nên anh phải đến sớm.

Lão tổ Huyền Đô và đạo tổ Phiêu Diêu đang đứng đợi Ngô Bình, khi thấy Ngô Bình xuất hiện thì lão tổ Huyền Đô nói: “Huyền Bình, ngày mốt đã là đại hội Thượng Thanh rồi, con cầm lấy lá bùa này, ngày mai đến đại thế giới Thượng Thanh đi, đến đó tự khắc sẽ có người hướng dẫn con.

Ngô Bình nhận lấy lá bùa, cất cẩn thận rồi hỏi: “Sư tổ, đại thế giới Thượng Thanh có nhiều cao thủ đến thế, tại sao không cho người xuống đây?”

Lão tổ Huyền Đô cười, nói: “Giống như người của đại thế giới Thái Thanh muốn đến đại thế giới Thượng Thanh vậy, người của Thượng Thanh cũng muốn đến đại thế giới Ngọc Thanh cao cấp hơn”.

Ngô Bình: “Vậy người của đại thế giới Ngọc Thanh không chịu ra ngoài sao?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đương nhiên là có người ra ngoài chứ, có điều thứ mà họ theo đuổi đã vượt ngoài thế tục, vì vậy họ không thích quan tâm đến chuyện bên ngoài cho lắm. Đương nhiên, cũng có thể do thời cơ chưa chín mùi, đợi thời cơ chín mùi thì biết đâu đám cao thủ đó sẽ ra khỏi núi làm việc”.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, Ngô Bình cầm theo lá bùa, được đám người lão tổ Huyền Đô đích thân tiễn đến cổng vào đại thế giới Thượng Thanh, cổng Thượng Thanh.

Trước cổng Thượng Thanh, lão tổ Huyền Đô nói: “Huyền Bình, đến đó nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng. Không có giải cũng không sao, không đến được đường đến Chân Thánh cũng không sao, nhưng nhất định phải sống sót. Chỉ có sống sót thì con người mới có hy vọng, chết đi thì mọi thứ đều thành hư vô”.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tổ, muốn con chết đâu phải chuyện dễ gì”.

Phiêu Diêu: “Huyền Bình, giữ mạng quan trọng nhất, đi đi”.

Ngô Bình bước vào cổng Thượng Thanh, ánh sáng lóe lên, anh liền biến mất.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó là Vương Mẫu. Bà ấy đã đến từ rất sớm, chỉ là không ra mặt mà thôi, để tránh việc Ngô Bình cảm thấy đường đột.

Lão tổ Huyền Bình: “Vương Mẫu, bà nghĩ Huyền Bình có thể lấy được giải gì?”

Vương Mẫu: “Tôi cũng không dám nói bừa, lần này trong những người đến tham gia đại hội Thượng Thanh có không ít chân tu kỳ tài thiên ngoại”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chỉ cần thằng bé có thể sống sót thì tôi đã mãn nguyện rồi, không cần phải thành công cỡ nào”.

Vương Mẫu nói: “Nhưng tôi cảm thấy nhất định xếp hạng của Huyền Bình sẽ không quá thấp, dù không lọt vào top mười thì cũng nhất định có thể vào được top hai mươi”.

Lão tổ Huyền Đô: “Điều mà tôi quan tâm không phải việc tỷ võ ở đại hội Thượng Thanh mà là có người hại thằng bé ngoài đại hội”.

Vương Mẫu: “Tôi cũng thấy hơi lo lắng, nhưng chỗ đó là đại thế giới Thượng Thanh, có cao thủ tám kỷ nguyên trấn thủ, chúng ta không thể can dự”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play