Chương 4430

Sau khi xử lý xong mấy chuyện vụn vặt thì buổi triều sáng cũng kết thúc, Ngô Bình thay sang đồ tự do, đến thẳng vương phủ của Lý Hoằng Đào.

Quy mô vương phủ của Lý Hoằng Đào rất lớn, có hơn ba nghìn gian phòng, tỳ nữ rất nhiều. Mặc dù Lý Hoằng Đào vẫn chưa chính thức thành hôn nhưng trong vương phủ có tới hơn cả trăm nghìn nha đầu xinh kẹp kề cận.

Ở cửa vương phủ, Ngô Bình vừa đến, lính gác cổng thấy anh phong độ phi phàm thì khách sáo hỏi: “Cho hỏi anh là?”

Ngô Bình: “Nói với Tiêu Dao Vương, tôi là anh cả của cậu ấy”.

Mấy người đó giật mình, vội nói: “Mời người vào phòng khách đợi, chúng tôi sẽ lập tức đi mời vương gia”.

Ngô Bình ngồi đợi trong phòng khách một lúc thì nhìn thấy một người vội vã chạy đến, đầu tóc không chải, hốc mắt đen thui, bước đi loạng choạng, đấy là Lý Hoằng Đào.

Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Lý Hoằng Đào vui mừng, chạy thật nhanh qua, cười, nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Ngô Bình cười, nói: “Đến thăm cậu, Tiêu Dao vương nhà cậu tiêu dao thật đấy, cậu vừa mới bò dậy từ bụng cô nào đấy à?”

Lý Hoằng Đào cười hehe, gãi đầu nói: “Anh, ngày nào em cũng rảnh rang, không có việc gì làm, chỉ biết du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ mỹ nhân thôi, hehe”.

Ngô Bình: “Trông dáng vẻ của cậu kìa”.

Lý Hoằng Đào: “Anh, giờ anh là hoàng đế, thực lực lại mạnh đến thế, em có bon chen cũng không lại anh đúng không? Vậy chi bằng hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp của nhân gian cho xong”.

Ngô Bình: “Nghe nói gần đây cậu có qua lại với một mưu sĩ hả?”

Lý Hoằng Đào suy nghĩ: “Vâng, đợt trước em nghe nói trong lãnh địa của mình có một người trí tuệ, em rất tò mò nên cho người mời ông ta đến phủ làm sư gia. Có điều người đó rất cao ngạo, mời thế nào cũng không chịu đến. Em đâu có kiên nhẫn đến vậy, mời ba lần không được thì từ bỏ”.

“Vậy số thư này là do cậu viết sao?”, Ngô Bình quăng mười mấy lá thư lên bàn.

Lý Hoằng Đào cầm lên xem, mặt bỗng tái nhợt. Cậu ta xem được mấy bức thư thì tức đến run người: “Anh, có người đang hại em, Lý Hoằng Đào em không ra gì nhưng em không bao giờ phản bội anh mình”.

Ngô Bình: “Tất nhiên tôi biết bức thư là giả. Nhưng vấn đề là tại sao lại có người muốn hại cậu. Cậu chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không quyền không thế, chỉ là tiền lương cao hơn một chút thôi, họ không có lý do gì để tấn công cậu”.

Nghe thế, đầu óc gần như tê liệt của Lý Hoằng Đào bắt đầu chạy hết tốc lực, mặc dù cậu ta không học võ thuật nhưng đã uống không ít đan dược của Ngô Bình nên thể chất rất tốt, đầu óc cũng minh mẫn, nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó.

“Anh à, em nhớ tới rồi, khoảng hai tháng trước, đột nhiên có một môn khách nói với em là em có tướng mạo của đế vương. Lúc đó em chỉ cho rằng hắn đang nịnh nọt mình thôi nên không để ý đến lắm, không ngờ mấy ngày sau, tên khốn đó lại làm một bộ hoàng bào rồi tặng cho em. Lúc đó em mới nhận thấy hắn không có ý gì tốt cả bèn bảo người kéo hắn ra ngoài chém, giờ nghĩ lại có lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau”.

Ngô Bình: “Sau khi đến đất phong, cậu có đắc tội với người nào không?”

Lý Hoằng Đào cười khổ: “Anh à, có nhiều người đẹp rồi thích du ngoạn sông nước núi non với em như thế, em làm gì có thời gian đi làm việc xấu chứ? Càng không thể đắc tội với người ta”.

Đúng lúc này, một người giúp việc nữ bưng hai tách trà đến rồi đặt lên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play