Chương 4429
Đường Tử Di vốn dĩ là đại đạo quân, lại dùng rất nhiều đồ quý, linh đơn diệu dược từ Ngô Bình nên lần này tiến hóa cực kỳ thuận lợi, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Đường Tử Di đã thành công vươn lên chân vương, sau đó là đến thánh nhân, thậm chí cảnh giới tiên đạo của cô ấy cũng gần đột phá lên đại đạo quân hậu kì, cách cảnh giới đạo tổ chỉ còn một bước nữa thôi.
Lúc Đường Tử Di bước ra từ Tinh Các, khí chất đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ thần thánh còn có chút khí chất của vương giả, vô cùng tôn quý.
Cô ấy cười, nói: “Huyền Bình, bây giờ thực lực của em đại khái đã đến tầm nào rồi?”
Ngô Bình nói: “Chưa đầy một năm em sẽ có thể vươn lên đạo tổ. Có điều bây giờ thực lực của em đã vượt xa đạo tổ, dù là đạo tôn thì cũng không dám xem nhẹ em”.
Mắt Đường Tử Di sáng lên: “Thật sao?”
Lúc này, Ngô Bình gọi núi thần đến, nói: “Núi thần, sau này tiền bối hãy ở lại bên cạnh người vợ Đường Tử Di của tôi đi, lúc nguy cấp tiền bối phải nghe theo lời dặn dò của cô ấy”.
Núi thần: “Cậu đang chuẩn bị cho kiếp Đại Thánh đó sao?”
Ngô Bình: “Ừ, tôi đã hỏi thăm về kiếp Đại Thánh, khó khăn trùng trùng, lần này đi có trở về được không tôi còn chưa biết”.
Núi thần: “Xin hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ tốt cho gia quyến của cậu”.
Sau một lúc nói chuyện với núi thần, núi thần liền biến thành một luồng sáng, xuất hiện trong thần hồn của Đường Tử Di.
“Tử Di, mấy ngày này em hãy chăm chỉ tu luyện nhé”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, anh đi làm việc của anh đi”.
Ngày hôm sau, Ngô Bình lên triều.
Anh vừa ngồi xuống thì liền có một đại thần tấu: “Bệ hạ, thần muốn cáo trạng Tiêu Dao Vương”.
Tiêu Dao Vương là em họ của Ngô Bình, Lý Hoằng Đào. Sau khi anh trở thành hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thì đã phong cậu ta làm vương, không chỉ cho đất mà còn cho mấy tòa thành phồn hoa nữa. Ngoài ra, mỗi năm bổng lộc của cậu ta cũng rất nhiều, gấp mấy lần các vương gia khác.
Từ sau khi phong vương, cậu em họ này đã sống tiêu diêu tự tại, rất ít khi ra khỏi vùng đất của mình. Vì vậy lúc này, khi anh nghe đại thần muốn hạch tội Lý Hoằng Đào thì khá ngạc nhiên.
Đại thần dâng tấu tên là Hạnh Vô Danh, là một thanh quan công chính liêm minh, có được tiếng thơm trong dân, nhiều người còn gọi ông ta là Hạnh Thanh Thiên.
“Hạnh khanh, Tiêu Dao vương đã làm gì mà lại khiến ngươi phẫn nộ đến thế?”
Hạnh Vô Danh: “Bệ hạ, Tiêu Dao Vương tự nuôi dưỡng binh mã, che giấu quân đội, có ý đồ mưu phản”.
Vẻ mặt Ngô Bình bỗng nặng trĩu, anh đã quá hiểu con người của em họ Lý Hoằng Đào này, nhân phẩm của cậu ta không thể nói là tốt nhưng biết phân biệt đúng sai, người như cậu ta chỉ cần có thể được sống trong vinh hoa thì sẽ không quản chuyện gì hết, càng không thể mưu phản.
Anh nghiêm túc: “Hạnh khanh, ngươi có bằng chứng chứng minh Lý Hoằng Đào mưu phản không?”
Hạnh Vô Danh: “Nếu thần không có bằng chứng đáng tin cậy thì sao dám đứng trước mặt mọi người nói ra chuyện này? Mời bệ hạ xem qua”.
Ông ấy lấy ra một số thư từ, đưa cho người hầu dâng lên Ngô Bình.
Có mười mấy bức, Ngô Bình nhìn lướt qua thì phát hiện đúng là bên trong có nội dung mưu phản. Nhưng là do Lý Hoằng Đào viết cho một mưu sĩ, nói rằng bản thân là một người có hoài bão, hi vọng mưu sĩ đó có thể giúp cậu ta làm nên nghiệp lớn.
Ngô Bình xem hết thư thì hơi chau mày, nét chữ đúng là của Lý Hoằng Đào, nhưng nét chữ có thể làm giả, không có tính tin cậy cao.
Anh cất thư vào, nói: “Vất vả cho Hạnh khanh quá, trẫm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.