Chương 4416
Ngô Bình cầm tiền rồi quay lại quảng trường, anh vừa về thì đã nhìn thấy có một nhóm người túm tụm lại như đang xem trò náo nhiệt.
Anh bước lên xem thì lập tức thấy tim mình như nổ tung. Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang quỳ trước mặt mấy người đàn ông và phụ nữ, sau đó để mặc cho họ trách mắng mình.
“Chu sư muội, sư phụ có 800 đệ tử, không có ai yếu ơn cô cả, tại sao một đệ tử mới như cô dám vô lễ với sư huynh và sư tỷ thế hả?”
Chu Thanh Nghiên: “Lục sư huynh dạy đúng, tiểu muội nhớ rồi”.
Ngô Bình đi tới gần rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy, sau đó nói: “Thanh Nghiên, em là người phụ nữ của anh, không ai được bắt em quỳ hết”.
Mấy người kia thấy Ngô Bình xuất hiện rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy thì lập tức nổi giận, một người đàn ông cười lạnh nói: “Cậu là ai? Chuyện của môn phái chúng tôi tới lượt cậu xen vào à?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi là người đàn ông của Chu Thanh Nghiên, các người dám xỉ nhục người phụ nữ của tôi thì sẽ phải trả giá”.
Người kia hỏi: “Trả giá ư? Tiểu tử, cậu tưởng mình là ai hả?”
Ngô Bình: “Các người quỳ xuống xin lỗi Thanh Nghiên ngay, nếu vậy thì tôi sẽ miễn cho tội chết”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ra.
“Người này là ai mà khẩu khí lớn thế nhỉ, dám ăn nói với đệ tử của Quảng Thành sư tổ kiểu đó”.
“Chắc hắn điên rồi, chứ làm gì có ai ở Thanh Châu dám ngông nghênh như thế?”
Người kia bật cười nói: “Cậu cũng to gan đấy! Để tôi xem cậu làm gì được chúng tôi nào!”
Chát!
Ngô Bình tát cho tên đó một cái, khiến hắn không còn chút lực phản kháng nào mà ngã sấp mặt xuống đất.
Ầm!
Ngô Bình giẫm chân lên đầu hắn rồi đạp xuống đất, tên kia ra sức vùng vẫy nhưng dù đã cố hết sức thì đầu vẫn cắm sâu xuống đất.
Những người khác vừa kinh hãi vừa tức giận: “Cậu to gan quá đấy!”
Họ vừa nói dứt câu thì có một tiếng động lớn vang lên, thánh vực của Ngô Bình đã che phủ toàn bộ bọn họ. Thực lực của anh đã gần như cường giả kỷ nguyên, những người này không phải Chân Tiên, Đạo Quân thì sao chống lại được?
“Quỳ xuống!”
Ngô Bình lạnh giọng quát, lập tức những người kia không thể điều khiển bản thân mà cứ thế quỳ trước mặt Chu Thanh Nghiên.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hỏi Chu Thanh Nghiên xem có chuyện gì.
Cô ấy thở dài nói: “Lúc trước, em đã tặng sư tôn một món quà, người rất thích bức tranh ấy và khen em là có lòng. Nhưng cũng vì câu khen ấy của người mà các sư huynh, sư tỷ ở đây đều không vui và tưởng em tranh sự yêu thương của sư tôn với họ. Họ còn bảo sau này em muốn tặng sư tôn cái gì thì phải thông qua họ trước”.
Ngô Bình: “Vì chuyện đó mà họ bắt em quỳ ở đây ư?”
Chu Thanh Nghiên lại thở dài nói: “Họ không dễ dây vào đâu anh, cho nên em mới đành chấp nhận các yêu cầu quá đáng của họ”.