Chương 4407
Cảnh này khiến mọi người đều ngơ ngác, cậu chủ Yên thì kinh ngạc nói: “Đây là pháp bảo gì vậy, lại có thể vẽ ra được người sống!”
Thì ra anh ta không nghĩ do Ngô Bình vẽ tốt mà cho rằng do bút anh dùng quý hiếm, là một chiếc pháp bảo.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Vì nhân vật sống trong tim tôi nên người tôi vẽ ra là người sống”.
Cậu chủ Yên cười nói: “Tôi bái phục, còn chưa hỏi đại danh của anh”.
Ngô Bình: “Tôi là Lý Bình”.
Cậu chủ Yên: “Chào anh Lý, hôm nay gặp được anh là vinh hạnh của tôi. Nhà tôi ở gần đây, mời anh Lý ghé nhà chơi một chuyến”.
Cậu chủ Yên này tuấn tú, nói chuyện cũng khách sáo, Ngô Mi có ấn tượng khá tốt với anh ta, cô ấy cười nói: “Anh, vậy chúng ta tới nhà cậu chủ Yên chơi chút nhé?”
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Được”.
Cậu chủ Yên này mời Ngô Bình và Ngô Mi tới một ngôi nhà lớn ở gần đó. Tới phòng khách, cậu chủ Yên cho người dâng trà nước lên, anh ta cười nói: “Anh Lý có thể cho tôi xem thử cây bút của anh được không?”
Ngô Bình cười đáp: “Chỉ là một cây bút cũ, có gì đáng xem đâu chứ”.
Cậu chủ Yên: “Tôi yêu thích hội hoạ, cũng có nghiên cứu về bút vẽ tranh”.
Ngô Bình lấy bút ra, cậu chủ Yên hai tay nhận bút, cảm thán: “Quả là một cây bút tốt, chắc chắn cây bút này là của Họa Thánh, đúng không?”
Ngô Bình: “Cũng gần như là vậy”.
Cậu chủ Yên đi vài bước rồi hỏi: “Anh Lý, có thể nhượng lại cây bút này cho tôi không? Giá cả chúng ta thương lượng”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tuy cây bút này không đáng tiền nhưng tôi dùng quen tay rồi”.
Cậu chủ Yên khẽ thở dài: “Nhưng tôi cần cây bút này, nếu anh Lý không nể mặt thì tôi chỉ đành đắc tội thôi”.
Ngô Bình vô cảm nói: “Anh muốn thế nào?”
Cậu chủ Yên vỗ tay, phía sau phòng khách bỗng có hai cao thủ đi ra, khí tức của hai người này rất khủng bố, đều là Thần Tiên.
Phàm là Thần Tiên thì thực lực đều không yếu, hai người này còn là kẻ mạnh trong Thần Tiên, một người là Thần Tiên tầng ba, một người là Thần Tiêng tầng bốn!
Ngô Bình: “Anh muốn ăn cướp à?”
Cậu chủ Yên cười nói: “Nếu anh chịu bán thì tôi đâu cần phải cướp?”
Ngô Bình thở dài: “Anh cảm thấy bên cạnh có Thần Tiên thì có thể muốn gì được nấy sao?”
Cậu chủ Yên hỏi ngược lại: “Không phải vậy sao?”
Ngô Bình nhìn Ngô Mi: “Em thấy chưa, sau này nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài. Có những kẻ bên ngoài đạo mạo, bên trong thối nát”.
Sắc mặt cậu chủ Yên trầm xuống: “Thế nào, anh suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngô Mi thở dài: “Là em sai rồi”.
Ngô Bình đứng dậy, phóng thích khí tức Tiên Hoàng ra. Cùng là Thần Tiên, hệ thống năng lượng giống nhau nên hai người này đã bị sức mạnh của Ngô Bình trấn áp trong nháy mắt.
Bọn họ tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất, run giọng nói: “Bái kiến Tiên Hoàng!”
Cậu chủ Yên sững sốt: “Cái gì, anh ta là Tiên Hoàng sao?”
Ngô Bình bước tới trước mặt cậu chủ Yên, bình thản nói: “Anh còn cần cây bút này của tôi không?”