Chương 4406

Tiểu Thất hơi đau lòng: “Ông chủ, năm tỷ tiền đạo đấy, cứ tặng không cho ông ta vậy sao?”

Ngô Bình: “Cho năm tỷ chúng ta cũng đâu có lỗ, chẳng phải Đại Thiên Tôn đã cho chúng ta mười tỷ rồi đấy sao? Trừ hết thì chúng ta còn lời đến bốn tỷ. Làm người không thể quá tham lam, phải biết tiến biết lùi, hiểu không?”

Tiểu Thất gãi đầu: “Vâng, tôi đưa đi ngay đây”.

Nhìn Tiểu Thất đi, Ngô Bình cười hỏi: “Tiên Nhi đâu?”

Đào Như Tuyết: “Đi chơi với Tiểu Mi rồi ạ”.

Ngô Mi tới đây thì ở lại luôn, mỗi ngày đều học tập luyện công.

Ngô Bình có việc tìm cô ấy nên dùng thần niệm rà soát. Rất nhanh, anh đã phát hiện Ngô Mi bây giờ đang ngồi trước một tiệm tranh, nhìn một văn sĩ trẻ vẽ tranh.

Tranh của người này sống động như thật, tràn ngập linh tính, rất nhiều người tới xem anh ta vẽ tranh, có rất nhiều người bỏ tiền ra mua tranh ngay tại đó.

Ngô Bình thấy lạ, từ lúc nào Tiểu Mi thích tranh vậy? Chẳng bao lâu sau anh đã tới tiệm tranh, im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Ngô Mi, khẽ nói: “Anh chàng này đẹp trai thật”.

Ngô Mi vui mừng, quay đầu nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Ngô Bình: “Tìm không thấy em nên anh phải ra ngoài tìm này”.

Ngô Mi: “Anh, anh xem tranh anh ấy vẽ đi, có phải rất có hồn không?”

Ngô Bình nhìn lướt qua rồi nói: “Cũng tạm, người này đã nhập môn Hoạ Đạo rồi”.

Những cô gái đứng quanh nghe Ngô Bình nói vậy thì nhìn anh với ánh mắt tức giận.

“Nói cậu chủ Yên mới nhập môn Hoạ Đạo sao, mắt anh mù hả? Tranh của cậu chủ Yên là đẹp nhất, kỳ diệu nhất toàn thiên hạ đấy!”, một chị gái múp míp hung hăn quát Ngô Bình.

“Nghe anh nói vậy thì chắc anh vẽ rất giỏi, thế thể hiện tài năng cho mọi người xem đi!”, một cô gái khác mỉa mai Ngô Bình.

Ngô Bình không ngờ một lời nói tuỳ ý của mình lại bị chỉ trích nhiều đến vậy, anh cạn lời, kéo Ngô Mi định bỏ đi.

Nhưng một đám con gái bỗng vây lấy hai người.

“Không được đi, nói cho rõ đi!”

Ngô Mi tức giận nói: “Các cô làm gì vậy?”

“Anh ta dám nói xấu cậu chủ Yên, bọn tôi không cho anh ta đi!”

Ngô Bình đang định triển khai độn thuật chuồn đi thì cậu chủ Yên đang vẽ tranh kia bỗng đi tới, cười nói: “Các cô đừng vô lễ với khách”.

Nói rồi anh ta chậm rãi bước tới, khoanh tay ôm quyền chào Ngô Bình: “Anh này, tôi xin lỗi nhé, gây phiền phức cho anh rồi”.

Ngô Bình thầm thấy cậu chủ này cũng hiểu lễ nghĩa lắm, khẽ gật đầu: “Không sao”.

Nhưng sau đó cậu chủ Yên này lại nói: “Vừa nãy nghe anh nói tranh của tôi đã nhập môn, tôi rất vui. Thiết nghĩ kỹ năng vẽ tranh của anh chắc chắn sẽ hơn hẳn tôi. Hôm nay gặp mặt nhau là một cái duyên, mong anh chỉ điểm cho tôi ít nhiều”.

Ngô Bình biết ngoài mặt cậu chủ Yên này tỏ ra khách sáo nhưng thật ra trong lòng cũng không phục, anh khẽ cười: “Chỉ điểm cho anh cũng được, hời cho anh rồi”.

Nói rồi anh lấy ra cây bút đó, vẽ một bức tranh giữa không trung, anh vẽ một cô gái dung nhan tuyệt diễm. Điều diệu kỳ là cô gái lại ở trong trạng thái 3D, lúc Ngô Bình cầm bút vẽ, mắt cô gái ánh lên long lanh rồi chuyển động, hoạt sắc sinh hương, đôi mắt xinh đẹp linh động.

Cô ấy bước lên trước uyển chuyển bái Ngô Bình: “Bái kiến công tử”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play