Chương 4377
Ông lão đánh cá: “Đặt Trấn Hải Thần Cương ở một nơi, tạm thời trấn áp tà vật ở đó. Tất nhiên tôi sẽ không để cho cậu làm không công, tôi muốn tặng thứ này coi như là món quà”.
Nói xong, ông lấy từ trong sọt cá ra một khúc gỗ, bên trên dán một lá bùa dùng để trấn áp sức sống trong khúc gỗ.
Nhìn thấy khúc gỗ này, Ngô Bình cảm thấy cành liễu trên người run nhè nhẹ, anh lập tức hiểu được, khúc gỗ này chính là cái mà Liễu thần đang tìm!
Anh ung dung thản nhiên nói: “Tiền bối, một khúc gỗ thì có thể có giá trị gì?”
Ông lão đánh cá cười nói: “Nó là bản nguyên của một vị cường giả kỷ nguyên, giá trị của nó không hề nhỏ”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Cái mà ông muốn trấn áp là tà vật gì?”
Ông lão đánh cá: “Đôi mắt của ác ma năm kỷ nguyên trước, nó có thể kiểm soát tâm chí của vạn vật, vô cùng khó đối phó. Thứ này không thể nào giết chết nó, chỉ có thể trấn áp. Trước mắt, nơi phong ấn nó đã bị nới lỏng, cần loại thần vật như Trấn Hải Thần Cương này giúp trấp áp”.
Ngô Bình: “Tiền bối tìm được tôi thế nào vậy?”
Ông lão đánh cá cười nói: “Lúc cậu lấy Trấn Hải Thần Cương đi, tôi đã ở gần đó”.
Ngô Bình lén hỏi núi thần: “Lời nói của ông già này có đáng tin không?”
Núi thần: “Trấn Hải Thần Cương đã bị cậu luyện hóa, cho dù ông ấy lấy thì cũng không luyện hóa được, tạm thời cho ông ấy mượn dùng cũng không phải là không được”.
Ngô Bình nói: “Nếu tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối cũng chỉ có thể đồng ý thôi”.
Ông lão vô danh cười nói: “Cậu là người có vận khí lớn, lựa chọn của cậu ngày hôm nay sẽ cứu vãn rất nhiều sinh linh”.
Ngô Bình: “Tiền bối, khúc gỗ này cứ đưa cho tôi trước đi”.
Ông lão vô danh giao khúc gỗ cho Ngô Bình, Ngô Bình thì lấy Trấn Hải Thần Cương đã thu nhỏ ra rồi nói: “Khi tiền bối sử dụng, chỉ cần nói một câu ‘To’, nó sẽ to lên rồi trấn áp tà vật đó”.
Hai tay ông lão vô danh nhận lấy Trấn Hải Thần Cương, ông cười nói: “Cậu bé, chúng ta sau này còn gặp lại”.
Sau khi ông lão vô danh đi, Ngô Bình cười nói: “Cái này có thể khôi phục được Liễu thần rồi”.
Nói xong, anh xé lá bùa trên khúc gỗ xuống, cành liễu trên người lập tức bay ra, chỗ tận cùng cắm rễ lên khúc gỗ.
Lúc này trong đầu anh vang lên giọng nói của Liễu thần: “Huyền Bình, cảm ơn cậu giúp tôi tìm được bản nguyên”.
Ngô Bình cười nói: “Dì Liễu, dì mau chóng khôi phục đi. Đúng rồi, trở về thì tặng cháu một cành liễu mạnh hơn nhé”.
Liễu thần: “Được”.
Dứt lời, khúc gỗ và cành liễu đồng thời biến mất.
Núi thần: “Thực lực của Liễu thần này thật sự cũng không yếu chút nào, tối thiểu có thực lực của năm, sáu kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Ừm, cô ấy thực sự rất mạnh”.
Nói xong, anh thu dọn bát đũa lại rồi nói: “Hiếm khi đến Bắc Hải một chuyến, tôi đi dạo xung quanh một chút”.
Trên đảo có một quốc gia, Ngô Bình đi dạo loanh quanh ở vương đô, mua không ít đồ, chuẩn bị mang về nhà tặng người thân.
Đi loanh quanh gần nửa ngày, khi anh ra khỏi cửa hàng thì nhìn thấy một đội quân đi qua, cầm đầu là một người con trai dũng mãnh uy nghiêm, người khoác áo giáp, phía sau là một đoàn tùy tùng đi theo.