Chương 4376

Ngô Bình quay đầu nhìn, một ông lão đánh cá trông có vẻ thành thật đang giương mắt thèm thuồng nhìn bánh bao của anh.

Anh lập tức nói: “Không được”.

Nói đùa à, bánh bao này là là từ nguyên liệu do đích thân anh bắt lên, vận chuyển xa nghìn dặm, tự mình hấp, giá trị thực sự không thể đo đếm, sao có thể cho người khác ăn chứ? Cho nên, anh lập tức từ chối.

Ông lão đánh cá khẽ thở dài, nói: “Ăn không được, đáng tiếc thật. Người anh em, vậy tôi dùng cả của tôi đổi lấy bánh bao của anh được không?”

Nói rồi, ông ta lấy ra hai con cá trong giỏ cả sau lưng, hai con cá vừa dài vừa nhỏ, tựa như cá lại tựa như tôm, một đỏ một trắng.

Nhìn thấy bọn chúng, Ngô Bình ngây người, bởi vì anh phát hiện, hơi thở hai con cá này cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất cũng là thực lực cấp bậc Đạo Quân! Cá yêu lợi hại như vậy, mà ông lão này lại lấy ra đổi bánh bao ăn?

Anh liếc nhìn đánh giá ông lão từ trên xuống dưới, lại không thể nhìn ra được thực lực ông ấy. Nhưng trao đổi như vậy không thiệt, bèn gật đầu: “Một con cá, đổi năm cái, tổng cộng mười cái”.

Ông lão đánh cá vội gật đầu: “Được được, mười cái cũng được”.

Ngô Bình bèn lấy một cái lồng, bên trong có đúng mười cái bánh bao, bỏ lên bàn nói: “Bên trong có nước sốt, ông cứ thoải mái dùng”.

Sau đó anh lấy hai con cá, hai con cá đáng thương nhìn anh, đầy vẻ cầu xin.

Anh đang nghĩ, có nên thả cá ra không, ông lão đánh cá thản nhiên nói: “Không thể thả. Hai con cá chính này đã ăn cư dân của hai hòn đảo, tôi không dễ gì mới bắt được đấy”.

Ngô Bình nhíu mày, ăn thịt người dân của hai hòn đảo, cá yêu này hung tàn thật!

Anh hừ một tiếng, lấy đao ra rồi phanh thây luôn hai con cá. Dùng phương pháp lươn kho tàu chế biến ngay tại chỗ, đồng thời bỏ thêm ít gia vị dược liệu,

Ông lão đánh cá đó vừa thưởng thức vị ngon của bánh bao gạch cua, vừa cười nói: “Hương vị này cũng được đó, cậu có thể chia cho tôi một bát không?”

Ngô Bình: “Được, cho ông một bát”.

Anh múc mấy bát trước, dùng hóa thân gửi về nhà cho cha mẹ và người thân thưởng thức, mấy bát còn lại, anh chia cho ông lão đánh cá một bát.

Hai người cầm lấy đũa, ăn đến mức miệng đầy dầu, ông lão đánh cá khen ngợi không ngớt hương vị tươi ngon của cá.

Ăn cá xong, Ngô Bình lau miệng: “Tôi phải xưng hô như nào với ông?”

Ông lão đánh cá cười ha ha: “Một người vô danh như tôi đây, sớm đã quên mất họ tên rồi, người ta đều gọi tôi là ông lão vô danh”.

Ngô Bình nheo mắt lại: “Ông chạy đến đây, chắc không chỉ là để ăn một bát cá, thưởng thức một vỉ bánh bao chứ?”

Ông lão đánh cá gật đầu: “Thứ mà được cậu lấy từ biển gọi là ‘Trấn Hải Thần Cương’, là một trong bảy bảo vật xuất hiện ở kỷ nguyên này. Thứ này không hề tầm thường, ai có được nó thì người đó sẽ là cường giả kỷ nguyên của tương lai”.

Ngô Bình: “Ông tới đây là vì nó sao?”

Ông lão đánh cá cười nói: “Cậu không cần lo lắng. Cậu đã luyện hóa nó rồi, phía sau chắc chắn có cường giả mạnh hơn tôi giúp đỡ cậu. Tôi tự nhận thấy mình không có sức luyện hóa thần vật này, vì vậy không dám tranh giành với cậu đâu”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy mục đích tiền bối tìm tôi là?”

Ông lão đánh cá: “Lão phu mong cậu có thể ra tay giúp tôi một lần”.

Ngô Bình: “Giúp ông thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play