Đôi mắt sáng rực lên, Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cổng ánh sáng này có công dụng như vậy ư?”
Sau cổng là tầng tầng lớp lớp cấm chế rất khủng khiếp. Những cấm chế này, chỉ kẻ mạnh kỷ nguyên mới có thể phá giải, hiện tại anh vẫn chưa làm được.
Khẽ thở dài, anh cất cổng ánh sáng vào, quay người rời khỏi nơi này. Xem ra chỉ khi năng lực của anh đủ mạnh, mới đủ tư cách vào kho bí mật khám phá.
Về hoàng cung, anh tiếp tục tu luyện võ nghệ công pháp trong điện đường Cực Võ trên nền tảng cảnh giới Thánh Võ.
Trước đó anh đã luyện thành Hoàng Cực Võ Thể, hiện nay tu luyện tiếp ba loại công pháp sau đó: Vũ Khí Trật Tự, Thiên Cương Chỉ, Vũ Vương Công.
Vũ Khí Trật Tự sẽ ngưng tu lực trật tự trong vũ trụ thành Vũ Khí Phán Quyết, dùng để giết kẻ địch, hoặc phá giải trận pháp và lớp phòng ngự của đối phương. Vũ Khí Trật Tự mà đã thi triển thì không bao giờ gặp bất lợi, dù là Đạo Tôn, Đại Đạo Tôn cũng khó lòng chống cự, là một loại võ học cực kỳ mạnh..
Thiên Cương Chỉ là hấp thụ lực chí cương trong trời đất rồi lưu trữ ở đầu ngón tay. Một khi chỉ ngón tay vào thì vật nào cũng có thể phá huỷ, là một đòn giết người!
Cuối cùng là Vũ Vương Công.
Vũ Vương Công là một bộ công pháp lĩnh ngộ không gian vũ trụ, có bốn tầng. Nếu có thể tu luyện đến tầng thứ ba thì được gọi là chủ của không gian, tu luyện đến tầng bốn thì được gọi là Vũ vương!
Việc tu luyện Vũ Khí Trật Tự không thể làm khó Ngô Bình. Anh mất hai ngày đã luyện thành rồi. Hơn nữa, Vũ Khí Trật Tự còn có thể bổ trợ cho vũ khí của anh, tăng cường sức sát thương của vũ khí.
Thiên Cương Chỉ thì khá phiền phức. Anh tu luyện hai ngày mà ngay cả ngưỡng nhập môn cũng không đạt được, nguyên nhân là lực chí cương quá khó hấp thu và tìm kiếm.
Vào thời điểm Thiên Cương Chỉ của anh đang tiến triển chậm chạp, có người đến bẩm báo: “Bệ hạ, Tiên Đình cử sứ giả đến, yêu cầu gặp Bệ hạ!”
Nghe xong, Ngô Bình rất bất ngờ, sao mình lại không có tin tức gì nhỉ? Anh hỏi: “Là sứ giả của bộ phận nào trong Tiên Đình, có mục đích gì?”
Người kia đáp: “Là sứ giả của ‘Thuế nha’ Tiên Đình, có thể đến để thu thuế ạ”.
Ngô Bình cau mày: “Thu thuế?”
Anh cười khẩy, đoạn bảo: “Đưa khách lên điện, trẫm sẽ đến gặp!”
Lúc này, trong một điện phụ ở hậu cung, một nam tu sĩ đang cao ngạo ngồi đó, với mười hai tuỳ tùng đứng sau.
Người này chính là quan thuế của Thuế nha Tiên Đình, đến đây để bàn bạc về chuyện trưng thuế của nước Thiên Võ.
Hiện giờ, Đường Tử Di đang tiếp đón vị quan thuế này ở điện, dò hỏi thông tin trước.
“Không biết quan trên đến đây có điều gì chỉ giáo?”, cô ấy hỏi.
Quan thuế quét mắt tới lui khi nhìn Đường Tử Di, cực kỳ bất lịch sự, đoạn cười bảo: “Nước Thiên Võ cũng có người đẹp đấy nhỉ, cô đây là Hoàng hậu sao?”
Nhận ra ngôn từ của đối phương có ý trêu cợt, Đường Tử Di nghiêm nghị đáp: “Quan trên, bản cung chính là Hoàng hậu Thiên Võ!”, đồng thời, cô ấy toả ra khí tức Đại Đạo Quân của mình.
Quan thuế cả kinh, anh ta chỉ là Chân Tiên, nhưng người trước mặt lại là Đại Đạo Quân!
Trước mặt Đại Đạo Quân, tất nhiên anh ta không dám càn rỡ, vội vàng nói: “Kính chào Hoàng hậu”.
Ngừng lại một chút, anh ta chợt cảm thấy làm vậy thật mất mặt, lại ngẩng đầu lên: “Phụng lệnh từ các đại nhân của Thuế nha, tôi đến nước Thiên Võ để bàn bạc về chuyện trưng thu thuế”.
“Trưng thu thuế gì cơ? Đại Thiên Tôn đã ra ý chỉ, đại lục Hồng Hoang của phía Nam Nam Thiên Môn đều có thể là lãnh thổ của nước Thiên Võ. Nước Thiên Võ chỉ quy phục, không cần nộp thuế!”
Đúng lúc này, Ngô Bình bước đến, lạnh lùng nhìn vị quan thuế kia.