Thánh khí lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, trấn áp vận khí Thánh đường. Trong Thánh đường lập tức sinh ra khí tức Thánh Đạo. Khí tức này sẽ bồi dưỡng thêm nhiều Thánh nhân trong tương lai. Đào tạo càng nhiều Thánh nhân, năng lực của Ngô Bình sẽ càng mạnh, vì những Thánh nhân này đều nương nhờ anh và gọi anh là Thánh Sư!
Nếu một ngày kia, số lượng Thánh nhân do Ngô Bình đào tạo vượt quá một nghìn, anh sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Thiên Thánh là một ngưỡng cửa, mà một khi đột phá sẽ tạo ra những hiệu quả rất diệu kỳ.
Tiếc rằng xưa nay chưa từng có Đại Thánh nào thật sự đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Vị Đại Thánh tài giỏi nhất cũng chỉ bồi dưỡng được tám trăm Thánh nhân. Mạnh như Phu Tử mà năm xưa cũng chỉ bồi dưỡng ra bảy mươi hai vị hiền tài và chỉ có một số ít trong đó trở thành Thánh.
Còn cảnh giới Vạn Thánh thì càng không có ai đạt được. Cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Một khi Đại Thánh trở thành thầy của Vạn Thánh thì sẽ là chí tôn trong Thánh, có danh hiệu Thánh Tôn.
Dĩ nhiên, Ngô Bình cũng có thể từ bỏ việc theo đuổi Thiên Thánh, tiến thẳng đến cảnh giới Thánh Vương sau đó. Có điều Thánh Vương độ mình, còn Thánh Sư, Thánh Tôn thì độ mình độ người. Sự khác biệt của hai bên cũng tương tự với nhà Phật, Thánh Sư tương đương với Bồ Tát phổ độ chúng sinh, Thánh Vương độc tu thì tương đương với La Hán tự độ mình.
Điều Ngô Bình hướng đến tất nhiên là Thiên Thánh, Vạn Thánh. Tuy con đường này rất gian khó, anh cũng không biết mình có thể đi đến cuối hay không, nhưng bất luận ra sao cũng phải thử một phen!
Sau khi ngưng tụ Thánh khí, anh mất vài ngày mới có thể ổn định nó.
Sau đó anh chính thức đến ngân khố của Đại Thương, mở cánh cổng thứ tư và cánh cổng thứ năm.
Anh tìm những người am hiểu về tình hình ngân khố, trong đó có Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ nắm binh quyền trong tay, là một người cực kỳ quan trọng bên cạnh anh, nghe vậy bèn bẩm báo: “Bệ hạ, ngân khố Đại Thương mà tôi nắm giữ, ngay cả tôi cũng không thể di chuyển hay mở ra. Nhưng đó vẫn chưa phải gốc rễ của Đại Thương. Gốc rễ của Đại Thương nằm ở năm kho bí mật lớn nhất. Hai chiếc chìa khóa trong tay Bệ hạ lần lượt tương ứng với kho bí mật thứ tư và thứ năm của Đại Thương”.
Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, ông có biết lai lịch của kho bí mật không?”
Tư Không Vũ đáp: “Năm kho bí mật này là báu vật của năm kẻ mạnh kỷ nguyên. Chìa khoá mà Bệ hạ lấy được chỉ có thể giúp Bệ hạ tìm thấy kho bí mật. Về việc có thể mở kho bí mật hay không, thần cũng không dám phán đoán”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Báu vật của kẻ mạnh kỷ nguyên?”
Tư Không Vũ gật đầu: “Đúng vậy, là kẻ mạnh kỷ nguyên. Có điều Bệ hạ sở hữu vận khí lớn, chắc hẳn sẽ có cơ hội mở một, hai cái”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, lại hỏi những người khác. Ý kiến của họ về cơ bản đều giống Tư Không Vũ. Họ thậm chí còn đề nghị Ngô Bình đừng đi mở kho bí mật, cho rằng làm vậy quá nguy hiểm.
Không mở kho bí mật, dĩ nhiên Ngô Bình không từ bỏ. Anh cầm lấy chìa khoá kho bí mật thứ năm, kích hoạt bằng tiên lực.
Chìa khoá phát ra một luồng sáng, sau đó Ngô Bình biến mất.
Giây tiếp theo, anh xuất hiện trước một cánh cổng. Trong cổng là một khoảng đen ngòm, khiến người ta sợ đến tê cả da đầu.
Anh nheo mắt, lẩm bẩm: “Trong này là gì nhỉ?”
Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chuẩn bị quan sát. Nhưng lần này lại mất tác dụng, đôi mắt anh chẳng nhìn được gì, chỉ thấy một màu đen.
Không nhìn thấu được, anh không dám tuỳ tiện bước vào, khẽ thở dài, đoạn tự nhủ: “Lẽ nào lại từ bỏ như vậy sao?”
Lúc này, cánh cổng do khối lập phương hình thành trong động thiên của anh đột nhiên rung lên.
Ngô Bình “ồ” lên, lập tức lấy cổng ra. Khi cánh cổng này gặp cổng của kho bí mật, cổng ánh sáng bỗng nhiên áp sát lại rồi bao bọc nó.
Rồi cảnh tượng đằng sau cánh cổng ánh sáng dần rõ ràng hơn, hiện ra khung cảnh bên trong cổng.