Lạc Ngưng Đan: “Tiền bối Thất Bảo hẳn đã trải qua không chỉ một kỷ nguyên nhỉ? Tiền bối cũng là một cường giả kỷ nguyên”.
Hồ Lô Thất Bảo khẽ mỉm cười: “Hiện giờ là kỷ nguyên thứ ba ta trải qua. Haizz, hai lần Đại kiếp đã khiến nguyên khí của ta bị tổn hại nghiêm trọng, thực lực hiện tại của ta không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao”.
Ngô Bình: “Dù chỉ có một phần mười cũng không phải là người mà cường giả bình thường có thể so bì được. Tiền bối Thất Bảo, những cường giả kỷ nguyên có xuất thân từ thực vật như tiền bối cũng không ít nhỉ?”
Hồ Lô Thất Bảo: “Số lượng không nhiều bằng các sinh linh khác nhưng cũng chiếm khoảng mười phần trăm”.
“Nói thế thì Liễu thần, Sâm tổ, Đào tổ cũng là cường giả kỷ nguyên?”
Hồ Lô Thất Bảo gật đầu: “Đúng thế, người mạnh nhất là Liễu thần, bà ta đã trải qua năm kỷ nguyên. Sâm tổ và Đào tổ cũng trải qua ba bốn kỷ nguyên rồi”.
Ngô Bình: “Tiền bối Thần Nông có thể tập hợp các vị tiền bối đến đây chắc chắn thực lực cũng không yếu”.
Hồ Lô Thất Bảo: “Điều đó là đương nhiên, ông ta là cường giả cấp Chân Hoàng, hơn nữa lại đột phá dựa trên nền tảng này. À phải rồi, sau khi gặp mấy người họ, cậu có thể đi vào động Thần Nông, không chừng có thể thu hoạch được chút gì đó”.
Hai mắt Ngô Bình sáng rực: “Động Thần Nông?”
Hồ Lô Thất Bảo: “Lúc đầu Thần Nông từng tu luyện một thời gian trong đó, nhưng không gian bên trong rất bí ẩn, chưa từng có ai mở nó ra, với tư chất của cậu có lẽ có thể mở được thời không của Thần Nông”.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn tiền bối đã cho tôi biết”.
Nói thêm vài câu nữa, sau khi để lại vài viên đá thần, Ngô Bình đến gặp Liễu thần.
Anh đi về phía trước một đoạn thì phát hiện trên bầu trời xuất hiện rất nhiều thời không, hàng ngàn linh khí cao cấp rơi xuống khiến dược liệu ở khu vực này biến dị có lợi, ngay cả cây cỏ bình thường cũng tiến hóa thành tiên thảo.
Thái Hoa Đạo Tôn ngạc nhiên nói: “Năng lực của vị Liễu thần này mạnh quá, bà ta kết nối với hơn một thời không vũ trụ đấy”.
Ngô Bình giật mình: “Còn có thể kết nối với năng lượng của các vũ trụ khác?”
Thái Hoa Đạo Tôn: “Có vài cường giả kỷ nguyên như vậy có thể làm được, vị Liễu thần này cũng có khả năng này”.
“Anh bạn”.
Lúc này một giọng nữ vừa dịu dàng vừa ôn hòa vang lên trong không trung, vô cùng bắt tai.
Ngô Bình vội vàng cúi chào: “Vãn bối xin chào tiền bối Liễu thần”.
Giọng nói đó cười nói: “Anh bạn không cần khách sáo, nếu không chê thì gọi tôi một tiếng dì Liễu là được”.
Ngô Bình vội nói: “Vãn bối đành mặt dày sau này gọi tiền bối là dì Liễu vậy”.
Liễu thần: “Thất Bảo và tử đằng từng nói với ta về cậu, mấy lần trước cậu đến tôi đều biết cả, không ngờ chỉ mới có một thời gian ngắn mà cậu đã trở thành một Đại Thánh, Chân Vương vạn cổ”.
Ngô Bình: “Dì Liễu quá khen rồi, vãn bối chỉ là hơi may mắn thôi”.
Liễu thần cười nói: “May mắn cũng là một thực lực đấy, cậu là Huyền Bình nhỉ?”
Ngô Bình: “Vâng, đúng thế ạ, vãn bối tên là Huyền Bình”.
Liễu thần nói: “Huyền Bình, ta có một việc muốn nhờ”.