Ngô Bình ngây ra: “Em đã quan sát anh hơn một năm rồi sao? Sao anh không biết?”

Kim Song Nhi cười, nói: “Đương nhiên người đàn ông của em phải là thiên hạ đệ nhất, em nghĩ anh Bình có thể làm được”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử, hôm nay có rất nhiều đan dược bán hết hàng nên đã có không ít đơn đặt mua, e rằng mấy ngày này anh phải vất vả rồi”.

Ông ta vừa nói vừa đưa đơn đặt hàng ra.

Ngô Bình liếc qua và bỗng thấy nổi da gà: “Sao lại nhiều thế?”

Thì ra trên đơn có năm mươi bảy loại đan dược, tổng cộng có bốn trăm tám mươi sáu viên, hơn nữa, số đan dược này đều là đan dược cao cấp, giá cả rất cao.

Liễu Chí Mưu nói: “Công tử, nhiều cũng không sao, chúng ta từ từ luyện, dù sao thì cũng không giới hạn thời gian”.

Ngô Bình thở dài: “Để kiếm tiền tôi chỉ đành vất vả chút vậy”.

Lạc Ngưng Đan không rời đi mà đang nghỉ ngơi ở một gian nhà riêng biệt. Ngô Bình tìm đến cô ấy, cười, nói: “Chị Lạc, đan dược bán được quá, chị luyện thêm giúp em một ít nhé?”

Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Cậu đang xem chị là nô lệ đấy à?”

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì sao mà dám, tiền bán đan dược chị luyện chế đều là của chị”.

Lạc Ngưng Đan: “Thôi, chị làm chị cơ mà, cũng không thể chiếm hời của cậu, cậu cứ trả ba mươi phần trăm đi”.

Mắt Ngô Bình lóe sáng: “Tốt quá rồi, dược liệu là do Đan Vương Lâu cung cấp”.

Hai người sắp xếp lại kế hoạch về đan dược, sau đó bắt đầu thu thập dược liệu. Ngô Bình bảo Lão Dược cung cấp một ít, nhưng vẫn còn thiếu, hai người bèn cùng nhau đến Thần Nông Cốc.

Đến Thần Nông Cốc lần nữa, Ngô Bình đến chào hỏi tử đằng trước, tử đằng cười nói: “Lâu rồi cậu mới đến, vị này là?”

Ngô Bình: “Đây là Thái Hoa Đạo Tôn, chị của vãn bối”.

Tử đằng nói: “Thái Hoa? Nghe tên cô đã lâu, hân hạnh được gặp”.

Người có thể khiến tử đằng khách sáo như vậy không nhiều, Thái Hoa cười nói: “Nghe danh Thần Nông Cốc đã lâu, tôi cũng lần đầu đến, hân hạnh”.

Ngô Bình: “Tiền bối tử đằng, hôm nay vãn bối muốn chào hỏi mấy vị tiền bối, không biết bắt đầu từ đâu?”

Tử đằng: “Cậu đã biết Hồ Lô Bảo Thất rồi, bên trong còn một vị Liễu thần, Sâm tổ và Đào tổ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đào tổ? Là Đào tổ có liên quan đến quả bàn đào?”

Tử đằng: “Không sai, nhưng phần lớn cơ thể của ông ta bị tổn thương nặng nề trong Đại kiếp kỷ nguyên, hiện tại vẫn chưa hồi phục, trở thành bộ dạng sống dở chết dở”.

Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối đến chào hỏi tiền bối Liễu thần trước”.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua địa bàn của Hồ Lô Thất Bảo, Ngô Bình dừng lại nói vài câu, Hồ Lô Thất Bảo nghe anh nói muốn đến gặp Liễu thần bèn cười nói: “Lão Liễu có ba nhánh liễu bổn mạng, nếu có cơ hội thì cứ xin một nhánh đi. Chẳng phải trong tay cậu có đá thần sao? Bây giờ nó đang thiếu, cậu đừng khách sáo với bà ta, cái gì cần thì cứ xin lấy”.

Ngô Bình tranh thủ cơ hội hỏi: “Tiền bối Thất Bảo, hồ lô này của tiền bối có thể tặng tôi một cái được không?”

Hồ Lô Thất Bảo: “Tặng cậu một cái thì không sao, chỉ là chúng vẫn chưa trưởng thành, cậu vẫn phải đợi một thời gian nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play